Chương 1496: Đom đóm bay


Đối với cô mà nói, đau đớn trong tình cảm còn khó chịu đựng hơn đau đớn trên cơ thể nhiều.

Thấy ánh mắt kìm nén của Hoắc Thiệu Hằng, Cố8 Niệm Chi khẽ cười:
Vẫn ổn ạ, cũng không đau lắm.

Một lát sau, Hoắc Thiệu Hằng thấy Cố Niệm Chi nhắm mắt mà mi mắt vẫn hơi động đậy. Anh cực kỳ buồn cười nhưng chẳng thể cười được, nhẹ nhàng đút tay cô vào trong chăn:
Không ngủ được à?

Cố Niệm Chi mở to mắt, thành thật
vâng
một tiếng. Nhìn sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng quá lạnh lùng nghiêm nghị như thể chỉ một giây sau có thể lập tức rút súng giết người vậy, Cố Niệm Chi nghĩ ngợi một lát, từ tốn nói:
Anh hát cho em nghe bài ‘Đom đóm bay’ đi, em sẽ ngủ được.

Anh cứ ngồi như thế bên giường cô, hát bài
Đom đóm bay
hết lần này đến lần khác, mãi cho tới khi cô ngủ thiếp đi.

Trần Liệt lập tức dừng bước, cười hùa nói:
Hoắc thiếu, có việc gì thế?

Hoắc Thiệu Hằng vừa dém lại chăn cho Cố Niệm Chi vừa nói:
Phòng bệnh này có camera không?

Hoắc Thiệu Hằng mà biết anh ta lén nghe thấy mình hát cho Cố Niệm Chi nghe, chắc chắn sẽ chết người đấy!
Trần Liệt lặng yên đóng cửa phòng, lại bắt đầu làm việc, mãi tới khi trời tối, cảm thấy có lẽ Hoắc Thiệu Hằng sẽ không hát nữa, anh ta mới lén lút mở cửa ra liếc nhìn.
Hoắc Thiệu Hằng quay ngoắt sang chỗ khác, ngước mắt nhìn lên trên, che giấu khóe mắt ươn ướt của mình rồi mới quay đầu lại, đặt tay cô vào lại trong chăn, vừa dùng dây an toàn cố định, vừa khe khẽ hát lên:

Bầu trời đen nhánh buông xuống, những ngôi sao dày đặc lấp lánh trên bầu trời, đom đóm bay, đom đóm bay, em đang nhớ đến ai?
Đầu gối Trần Liệt mềm nhũn, trượt dọc theo cửa xuống. Vất vả lắm mới vịn khung cửa đứng vững được, anh ta lập tức bò lại vào phòng làm việc của mình, quyết định dù có đói đến nỗi phải ăn thức ăn cho chó, anh ta cũng tuyệt đối không ra khỏi cửa phòng làm việc này!
Đùa gì thế!
Trần Liệt như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài. Mà đến khi đi ra rồi anh ta mới nhớ ra.
Sao mình lại phải ra ngoài?!
May quá may quá, Cố Niệm Chi đã ngủ, Hoắc Thiệu Hằng không hát nữa.
Cảm ơn trời đất, anh ta đã có thể ra ngoài ăn cơm rồi!
Cảm nhận được hơi ẩm trong lòng bàn tay cô, trong lòng Hoắc Thi6ệu Hằng rất rõ ràng, đúng là cô rất đau, đau đến toát mồ hôi nhưng vẫn đang mạnh miệng nói không đau…
Anh nhìn chằm chằm vào vầng trán5 mướt mồ hôi của cô, cuối cùng nhắm mắt lại nói:
Ngủ đi, ngủ được sẽ hết đau, anh ở đây với em.

Đau như thế thực ra rất khó ngủ.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã nói vậy rồi nên Cố Niệm Chi cũng nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.
Đó là phòng làm việc của mình mà!
Hoắc Thiệu Hằng lại ra ver chủ nhân đuổi khách là thế nào?!
Có, đương nhiên là có!
Trần Liệt kích động trả lời:
Hoắc thiếu cứ yên tâm, vừa nãy tôi tắt rồi, từ khi Niệm Chi tới, camera nơi này đã bị tắt hết!

Không sợ trời tối, chỉ sợ tan nát cõi lòng, không cần biết có mệt mỏi hay không, cũng chẳng cần biết Đông Tây Nam Bắc.

Cố Niệm Chi chưa từng nghe Hoắc Thiệu Hằng hát bao giờ. Đây là lần đầu tiên cô được nghe, lại là dưới tình huống này, hơn nữa còn hoàn toàn là hát chay, không có nhạc đệm, không có nhịp, thế mà vẫn hay chết đi được.
Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn anh ta một cái:
Thật sao?


Tôi có thể viết giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh!
Trần Liệt chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời mà thề thôi.
Giọng Hoắc Thiệu Hằng vốn hơi trầm, giờ hát lại càng đè thấp giọng xuống hát khiến Cố Niệm Chi như muốn chìm đắm vào trong đó…
Ánh mắt như si mê của cô nhìn Hoắc Thiệu Hằng, mang theo sự quyến luyến và khích lệ cực lớn, cũng khiến Hoắc Thiệu Hằng vô cùng yêu thương.
Cảm xúc của anh rất hiếm khi trở nên kịch liệt như thế này. Lúc trước Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy anh quá bình thản, không có sự đáp lại tương ứng với tình cảm và sự nhiệt tình của cô, nên sau khi bị đả kích triệt để, cô mới cảm thấy nản lòng vô cùng. Nhưng bây giờ phát hiện ra cuối cùng anh cũng tức giận, cô lại lo lắng cho tiền đồ và an nguy của anh…
Cố Niệm Chi cố chịu cơn đau dâng lên đầu từ xương cụt, chậm rãi vươn tay ra khỏi chăn, áp lên mu bàn tay của Hoắc Thiệu Hằng, cố gắng cười với anh, dịu dàng nói:
Em không sao, anh đừng lo.

So với lần trước điện cao thế giật ở vùng biển Blue Hole thì vẫn tốt hơn nhiều, cũ3ng chỉ đau nhức giống như lần bị điện giật ở Đức mà thôi.
Mặc dù nói thế nhưng người bình thường vẫn không thể chịu nổi dù chỉ 8/10 sự9 đau nhức này. Bởi vì chịu đựng nên lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Trần Liệt ôm bụng đói ra khỏi văn phòng, men theo cạnh tường để không ai chú ý tới mình. Nhưng dù Hoắc Thiệu Hằng không rời mắt khỏi Cố Niệm Chi thì cũng đã biết anh ta ra ngoài.

Đứng lại.

Coi như cậu biết điều…
Hoắc Thiệu Hằng khẽ hừ một tiếng, phẩy tay:
Cậu ra ngoài đi.

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời. Anh nhìn lướt nhanh về phía có camera, thầm nghĩ lát nữa phải vào chỗ Trần Liệt xóa đoạn video này mới được…
Cố Niệm Chi cũng không thực sự muốn Hoắc Thiệu Hằng hát, cô chỉ mượn cớ để xua đi một chút sát khí và giận dữ trên người anh mà thôi. Như vậy không tốt. Đối với người ở vị trí như Hoắc Thiệu Hằng mà nói thì đó là tối kỵ.
Ngàn vạn ngôi sao trên bầu trời rơi lệ, khóm hoa hồng héo tàn trên mặt đất, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có anh bên cạnh.
Đom đóm bay, đom đóm bay, từng đôi từng đôi mới đẹp làm sao.
Trần Liệt làm việc trong văn phòng một lát, chợt nhớ tới chuyện phải nhắn tin cho Hà Chi Sơ, bèn tìm số Âm Thế Hùng gọi tới, hỏi số điện thoại của Hà Chi Sơ, rồi nhắn tin tới đó, nói Cố Niệm Chi không có việc gì, chỉ bị nứt xương một chút, cần tĩnh dưỡng.
Sau khi nhắn tin xong, anh ta thấy đói bụng, nhìn đồng hồ đeo tay rồi định đi ra ngoài tìm đồ ăn. Vừa đẩy cửa phòng, anh ta đã thấy Hoắc Thiệu Hằng ngồi bên giường Cố Niệm Chi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay đan chéo vào nhau chống dưới cằm, chăm chú nhìn Cố Niệm Chi, hát đi hát lại.
Trần Liệt tức giận bất bình oán thầm Hoắc Thiệu Hằng, nhưng có cho anh ta lá gan to bằng trời, anh ta cũng không dám nói một câu trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.

Sau khi Trần Liệt đi, Cố Niệm Chi bắt đầu sốt. Hoắc Thiệu Hằng biết đây cũng là trạng thái bình thường. Hình như thể chất của Cố Niệm Chi cần có sốt để kích thích khả năng miễn dịch và tự chữa trị. Mỗi lần cô bị bệnh nặng hay bị thương nặng đều sẽ kèm theo sốt cao. Không biết lần này sẽ sốt bao lâu.

Hoắc Thiệu Hằng bắt đầu chú ý từng sự thay đổi nhiệt độ của Cố Niệm Chi. Trên giường bệnh được chế tạo đặc biệt này có đầy đủ trang thiết bị, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Cố Niệm Chi đều có thiết bị đo lường chuyên dụng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.