Chương 1497: Tính nghiêm trọng của sự việc


Hoắc Thiệu Hằng không nói gì nhưng cặp lông mày như kiếm lại có xu thế dựng đứng lên khiến Trần Liệt lập tức co vòi lại.


Ha ha ha8 ha, Hoắc thiếu, tôi đùa với anh chút thôi mà… Không sao đâu, Niệm Chi sẽ không biến thành kẻ ngốc được…



Nhưng tại sao nhiệt độ3 của cô ấy lại cao như vậy? Còn cao hơn cả… lần trước.
Hoắc Thiệu Hằng đang nhắc tới cơn sốt lần đó kéo dài suốt hai tuần lúc Cố Niệm Ch9i bị trúng H3ab7 một năm rưỡi trước.
Hoắc Thiệu Hằng bất chợt quay đầu lại, Trần Liệt lập tức chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn máy theo dõi, ra vẻ như đang rất bận rộn vậy.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ tin một nửa, còn một nửa thì vẫn không thể nào yên tâm được.
Cả anh và Trần Liệt đều ngồi trước giường bệnh của Cố Niệm Chi, không ai nói gì. Một người thì quan sát sự thay đổi trên máy theo dõi bệnh nhân, một người thì quan sát sắc mặt của Cố Niệm Chi. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, đều biết thật ra trong lòng đối phương cũng đang rất hoang mang.
Cố Niệm Chi thầm thở dài. Rốt cuộc người đàn ông này có biết vẻ bề ngoài và giọng nói của anh có lực sát thương lớn thế nào với cô không?
Cô vẫn đang bị thương nặng đây mà còn không ngừng phóng điện thả thính cô, thật sự rất quá đáng…
Cố Niệm Chi bĩu môi, vô thức cử động một chút, lại phát hiện không hề thấy đau chút nào cả!
Lần trước, lúc Cố Niệm Chi gặp nạn ở Đức, anh không hề biết gì cả, đợi tới khi anh biết, cô đã bình an thoát khỏi nguy hiểm rồi. Vì chuyện này, Hoắc Thiệu Hằng đã áy náy suốt một khoảng thời gian.
Nhưng hiện tại, ngay cả khi Cố Niệm Chi đang ở trong nước, được anh trông chừng cẩn mật mà vẫn có thể xảy ra chuyện thế này, thì anh cảm thấy thật sự không thể nào tha thứ cho bản thân mình được. Tất nhiên, dù anh có giận dữ bao nhiêu đi nữa, cũng phải đảm bảo thân thể Cố Niệm Chi được khỏe mạnh trước đã.
Cố Niệm Chi từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt ân cần của Hoắc Thiệu Hằng. Hẳn là anh đã không ngủ suốt cả đêm. Trên cằm lún phún râu đen, nhưng nhìn không hề lôi thôi, trái lại còn làm tăng thêm vẻ quyến rũ ngông cuồng của đàn ông. Nó khiến một Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn cư xử lễ độ làm người khác sợ hãi ấy lại có thêm vẻ tuấn tú khác lạ.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi hồi lâu, thấy cô vẫn không nhúc nhích, ánh mắt xa xăm, trong lòng có phần không nắm chắc.
Lời nói hôm qua của Trần Liệt vẫn còn văng vẳng bên tai, chẳng lẽ miệng quạ đen của anh ta linh nghiệm rồi ư?

Niệm Chi ơi? Niệm Chi?
Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được khẽ gọi cô hai tiếng.
Cô cực kỳ sửng sốt.
Cảm giác đau đớn cùng cực như tê liệt ở chỗ xương cụt ngày hôm qua vẫn còn mới nguyên, nhưng bây giờ lại không hề có cảm giác gì cả.
Đúng là kỳ lạ thật. Năng lực tự chữa lành của cô lại được thăng cấp à?!
Trần Liệt cũng rất bối rối, không dám vỗ ngực nói nhất định sẽ không có vấn đề gì. Có điều, 6nhìn ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng, anh ta mà dám nói
có vấn đề
, chắc chắn anh ta sẽ gặp chuyện không may trước Cố Niệm Chi.

Hoắ5c thiếu, anh không tin tôi à?
Lồng ngực Trần Liệt phập phồng:
Tôi không dám nhận là y thuật có một không ai, nhưng cũng thuộc dạng vang danh bốn bể rồi! Tôi đã nói em ấy không sao thì em ấy nhất định sẽ không sao!

Song, Hoắc Thiệu Hằng vừa quay người, Trần Liệt đã chắp hai tay lại, lạy Cố Niệm Chi đang mê man như bái thần, nhủ thầm trong lòng: Niệm Chi ơi, em nhất định phải bình an nhé! Nhất định không được có vấn đề gì nhé!
Sau một đêm thấp thỏm không yên, cuối cùng trời cũng sáng, mà nhiệt độ, nhịp tim và huyết áp hiển thị trên máy theo dõi cũng dần dần trở lại mức bình thường.
Trần Liệt thở dài một hơi, đứng dậy lau mồ hôi. Anh ta không nói cho Hoắc Thiệu Hằng rằng trên người mình đã ướt đẫm mồ hôi, về cởi quần áo trên trong ra vắt chắc cũng phải được cả nửa thau mồ hôi ấy chứ.
Hoắc Thiệu Hằng không đổ mồ hôi, nhưng cả đêm qua anh cũng căng thẳng không thua gì Trần Liệt.
Cố Niệm Chi bừng tỉnh, muốn vươn tay ra lại phát hiện cánh tay đã bị bó chặt.
Hôm qua xương cốt đang đau, bị bó lại thấy cũng ổn, nhưng bây giờ toàn thân không có chỗ nào có vấn đề, bị bó chặt thế này lại thấy khó chịu.
Cố Niệm Chi chớp mắt:
Hoắc thiếu, anh cởi ra cho em đi. Em đã lành rồi, không đau nữa. Thật đấy.

Hoắc Thiệu Hằng nghẹn lời.

Không phải bị sốt tới hỏng não, mà là sốt tới mức sinh ra ảo giác ư?

Hoắc Thiệu Hằng cúi người xuống, ấn vai cô, nói:
Đừng động đậy, em bị thương ở xương cốt, không phục hồi hoàn toàn sẽ rất phiền phức.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.