Chương 1563: Kỷ vật



Được đấy!
Tống Cẩm Ninh kích động nắm chặt cánh tay của cô:
Hay là cháu thi lại đại học đi! Dù sao thì cháu mới 19 tuổi, có học lại đại học thì hai8 năm là có thể tốt nghiệp rồi. Cháu thông minh như thế, không học vật lý thì đáng tiếc quá!


Cố Niệm Chi cạn lời.


Vật lý là viên m3inh châu trên vương miện của khoa học.
Tống Cẩm Ninh tiếp tục cổ vũ:
Niệm Chi, chỉ những người thông minh nhất mới học được vật lý. Cháu thi vào kh9oa Vật lý trường Đại học B đi, sau đó thì…

Thấy Tống Cẩm Ninh không nhắc đến vụ này nữa, Cố Niệm Chi mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển đề tài một cách tự nhiên:
Bác ơi, từ nhỏ bác đã thích vật lý rồi ạ?


Ừ, từ nhỏ bác đã đến chơi ở phòng thí nghiệm vật lý của ba rồi. Thấy ba bác, đồng nghiệp của ba bác và học sinh làm thí nghiệm, thảo luận các vấn đề tiên tiến nhất, bác vô cùng ngưỡng mộ.
Tống Cẩm Ninh nhớ lại hồi ức tuyệt đẹp.
Bỗng nhiên, Cố Niệm Chi nhớ lại, hình như ba của Tống Cẩm Ninh chết trong một vụ tai nạn thí nghiệm… Cô chợt cảm thấy hơi phiền não.
Chỉ có điều, Tống Cẩm Ninh chẳng bao giờ nhắc đến mẹ mình, Cố Niệm Chi cũng không hỏi, sợ đó là chuyện thương tâm của Tống Cẩm Ninh thì không ổn…
Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã biết là mình nghĩ nhiều.
Phần cuối của cuốn album đều là ảnh gia đình.
Cố Niệm Chi ngồi nghe, mỉm cười gắp một miếng hải sâm xào hành cho Tống Cẩm Ninh:
Bác gái, bác 6ăn nhiều một chút, hải sâm bổ lắm đấy ạ.

Tống Cẩm Ninh hiểu rõ ý đồ của Cố Niệm Chi, lắc đầu, nói:
Thật sự quá đáng tiếc, Niệm Chi, cháu t5hông minh như thế, bác chỉ không muốn lãng phí nhân tài thôi…

Cố Niệm Chi nở nụ cười cảm kích:
Chỉ có điều bác à, thực ra cháu không thông minh như bác nghĩ đâu ạ. Cháu chỉ nỗ lực hơn những người khác thôi.

Thì ra dung mạo của mẹ Tống Cẩm Ninh rất đỗi bình thường, còn không đẹp bằng ba của Tống Cẩm Ninh, nhưng vừa nhìn thì đã thấy gương mặt đó vô cùng thông minh, đầy nét trí tuệ.
Tống Cẩm Ninh sờ lên tấm ảnh của mẹ mình, nói với Cố Niệm Chi:
Niệm Chi, đây là mẹ bác, bà ấy rất đẹp đúng không?

Cố Niệm Chi nhìn Tống Cẩm Ninh một cái:
Vâng
một tiếng:
Rất hiền hậu ạ.


Mẹ bác rất thông minh, từ nhỏ đã là một thiên tài, 14 tuổi vào lớp thiếu niên, bắt đầu theo học chuyên ngành Vật lý. Sau này tốt nghiệp tiến sĩ, danh chính ngôn thuận bước chân vào Sở Vật lý năng lượng cao, quen biết ba bác. Ba bác từng đọc luận văn của bà ấy, cũng nể phục bà ấy từ lâu…

Bọn họ đúng là một cặp đôi thần tiên.
Cố Niệm Chi im lặng lắng nghe, trong lòng rất xúc động.
Tống Cẩm Ninh mỉm cười:
Bác biết đối với người khác thì dung mạo của mẹ bác rất bình thường. Lúc ấy, rất nhiều người cảm thấy mẹ bác không xứng với ba bác, theo đuổi ba bác dữ dội lắm. Nhưng trong lòng bác, mẹ bác vô cùng xinh đẹp.

Cố Niệm Chi cười khan:
Haha, các sinh viên thường khá cuồng nhiệt ạ.


Đúng vậy, hết sức cuồng nhiệt, khiến người ta khó mà chống cự nổi. Nhưng ba bác hoàn toàn không hề lay động, phàm là nữ sinh có ý đồ không đàng hoàng với ông, ông đều khai trừ hết, chẳng bao giờ để mẹ bác phải lo lắng cả.
Tống Cẩm Ninh lật một trang, hào hứng nhớ lại:
Ngoài dung mạo bình thường, các phương diện khác của mẹ bác đều xuất chúng bậc nhất.


Nói thế thì hơi quá rồi, chẳng thật thà chút nào cả…
Tống Cẩm Ninh dùng đũa gõ gõ vào mu bàn tay của cô:
Không cần phải khiêm tốn với bác.


Vâng ạ.
Cố Niệm Chi đặt đũa xuống, nghiêm túc nói:
Sự thật là cháu không thích vật lý, chẳng có một chút hứng thú nào cả.


Hả?
Lúc này, Tống Cẩm Ninh mới không cố gắng thuyết phục Cố Niệm Chi học chuyên ngành vật lý nữa, bà thở dài, nói:
Cảm hứng là thầy dạy tốt nhất, nếu cháu không có hứng thú với vật lý thì đúng là đành chịu thật.

Đang Tết nhất, cô không nhắc chuyện nào lại nhắc đến chuyện này làm gì cơ chứ?
Nhưng Tống Cẩm Ninh không bận tâm chút nào, ngược lại, bà còn vào phòng sách cầm một quyển album rất dày, lật từng trang cho Cố Niệm Chi xem.
Ông Tống Hải Xuyên, ba của Tống Cẩm Ninh có diện mạo rất nho nhã thanh tú, dáng vẻ vô cùng thư sinh. Khí chất của Tống Cẩm Ninh khá giống ba bà nhưng dung mạo thì giống mẹ nhiều hơn.
Cặp vợ chồng yêu thương nhau như vậy nhưng lại không kéo dài được bao lâu.


Mẹ bác làm thí nghiệm hạt nhân, có một lần hạt nhân rò rỉ, bà ấy bị bức xạ, mấy năm sau thì mất.
Tống Cẩm Ninh thở dài, đóng album lại, áy náy nói với Cố Niệm Chi:
Đáng lẽ bác không nên nói những điều này vào dịp đón năm mới.


Cố Niệm Chi đang say sưa lắng nghe, vội vàng nói:
Không đâu ạ, bác đừng buồn…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.