Chương 1562: Không buông tay
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 780 chữ
- 2022-02-19 03:44:04
Hoắc Thiệu Hằng lùi về sau, không thèm để ý, nói:
Thì em nói là anh cảm thấy cô đơn nên giữ em lại bên cạnh anh một lúc.
Cố Niệ8m Chi:
Anh nghĩ bác Tống sẽ tin lí do đấy sao?
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy cô đơn ư?!
Có thể tìm một lý do đáng tin cậy h3ơn không?!
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, nhân lúc cô đang đắc ý, nhanh chóng hôn trộm lên mặt cô một cái. Động tác của anh cực kì nhanh, chỉ lướt qua má Cố Niệm Chi rồi rút về ngay.
Nụ hôn của anh giống như gió xuân tháng ba lướt qua làm mặt hồ gợn sóng, không kịp nhìn ra là gió đang thổi hay vốn dĩ mặt nước đã lay động.
Cô ôm mặt hồi lâu, không nói được lời nào, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ trước mặt Tống Cẩm Ninh.
Nhìn vết môi dính dầu mỡ bóng lóa của bò bít tết mà Hoắc Thiệu Hằng lưu lại trên mặt mình, Cố Niệm Chi phát cáu:
Hừ, đã thế em nói cho mà xem!
Cô không muốn ở đây quá lâu, để bà Tống có hiểu lầm không cần thiết thì không hay.
Hoắc Thiệu Hằng đích thân tiễn Cố Niệm Chi về, nhìn cô lên xe xong mới gọi điện đặt một mâm cơm cuối năm ở nhà hàng cao cấp của Đế Đô, gửi đến cho Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh.
Tin, chỉ cần em nói thì mẹ anh đều tin cả.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi:
Bà Tống rất thích em.
Anh g9hen à?
Cố Niệm Chi cũng rất thích Tống Cẩm Ninh, cô mỉm cười như tiểu hồ ly mới ăn vụng:
Nhưng em không thể vì bác Tống thích em mà lừa6 gạt niềm tin của người nhà họ Hoắc được, vì thế, em nhất định sẽ nói với bác Tống.
Tống Cẩm Ninh đang ở trong bếp bày bát đũa, vừa cười vừa nói:
Không phải bác làm, là Thiệu Hằng đặt cơm cuối năm cho bác cháu mình đấy.
Bà lại hỏi cô:
Sao cháu đi lâu thế? Có chuyện gì sao? Có phải Hoắc Thiệu Hằng không muốn cháu quay về không?
Cô nhìn cánh tay phải của Hoắc Thiệu Hằng. 5
Trước khi lông mày của Hoắc Thiệu Hằng dựng đứng lên, Cố Niệm Chi lại nói:
Nhưng mà, nếu bây giờ anh để em đi thì em sẽ không nói. Không nói một chữ nào.
Cố Niệm Chi
Vâng
một tiếng, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Cô vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình trong gương nhà vệ sinh, trên mặt vẫn còn có dấu môi dầu mỡ bóng lóa!
Cố Niệm Chi vội vàng lắc đầu:
Đương nhiên là không phải ạ, cháu và Hoắc thiếu là bạn bè bình thường thôi, sao có thể không muốn cháu quay về được ạ?
Tống Cẩm Ninh ngẩng đầu, hơi khựng lại nhìn lên mặt cô với vẻ mặt kỳ lạ:
Bạn bè bình thường ư?
Vừa nói bà vừa chỉ lên mặt mình.
Cố Niệm Chi hơi đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ bình thản nói:
Thật ra là thế này ạ, tay phải của Hoắc thiếu bị thương, không dùng tay trái ăn cơm được nên cháu đã giúp anh ấy ăn cơm ạ.
Rửa xong mặt ra ngoài, Cố Niệm Chi điềm tĩnh nói với Tống Cẩm Ninh:
Bác Tống, thực ra vừa nãy cháu không nói thật ạ.
Hả? Thế à?
Tống Cẩm Ninh ngồi đối diện với Cố Niệm Chi:
Thế rốt cuộc chuyện là thế nào?
Cố Niệm Chi hoàn toàn không phát giác được nụ hôn ấy, chỉ vừa cảm thấy trước mắt mờ đi thì Hoắc Thiệu Hằng đã ngồi thẳng lại, nghiêm túc nói:
Được thôi, em về đi, đừng nói với bà Tống là anh bị thương đấy.
Đương nhiên, Cố Niệm Chi sẽ không nói, cô chỉ mượn cơ hội này để dễ dàng thoát thân mà thôi.
Cố Niệm Chi lái xe về nhà của Tống Cẩm Ninh. Vừa về đến cửa cô đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
A? Bác đã làm thức ăn rồi ạ?
Cố Niệm Chi vui vẻ đổi dép đi trong nhà chạy tới.
Cố Niệm Chi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Tống Cẩm Ninh lại chỉ về phía nhà vệ sinh, mỉm cười nói:
Cháu rửa mặt, rửa tay trước đã rồi ăn cơm.
Ồ… tay phải bị thương, tay trái không ăn cơm được ư? À à, thế thì đúng là cháu phải giúp đỡ thật.
Tống Cẩm Ninh nở một nụ cười đầy ngụ ý sâu xa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.