Chương 1575: Là anh!


Thói quen bới lông tìm vết của luật sư lại trỗi dậy.

Hơi thở của Hoắc Thiệu Hằng đều đều như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Cố Niệm C8hi đặt tay trước mũi anh thăm dò, không chắc rốt cuộc anh đã ngủ hay chưa. Cô lật người nằm ngửa bên cạnh anh, nhỏ giọng nói:
Là ai đã lên giườ3ng với em, Hoắc thiếu, anh có thể nói cho em biết được không?

Bất luận là Trần Liệt hay Hoắc Thiệu Hằng tìm đàn ông cho cô thì nhất định họ sẽ không tìm một người đàn ông có bạn gái, thậm chí là có vợ để lấy đi lần đầu của cô, đúng không?

Ừ, không có, thì sao?
Giọng điệu của Hoắc Thiệu Hằng rất thản nhiên, nếu không để ý đến bàn tay phải đang nắm chặt của anh thì Cố Niệm Chi cũng sẽ không phát hiện ra sự bất thường nào.
Nhưng đáng tiếc, bởi vì cánh tay của Hoắc Thiệu Hằng đang bị thương, cô sợ mình động vào tay anh, cho nên cô rất chú ý đến tình trạng cánh tay phải của anh.
Cố Niệm Chi nằm xuống, áp mặt lên tấm lưng rộng lớn của Hoắc Thiệu Hằng, nhếch mép:
Sao anh biết anh ấy không cần em cảm ơn chứ? Đối với đàn ông thì chuyện ấy cũng là một ký ức khó quên mà?


Người ta không nhớ nữa đâu, em không cần lo lắng.
Hoắc Thiệu Hằng cắt đứt
giả định
của cô:
Trần Liệt có thuốc có thể khiến người ta không còn nhớ gì nữa.


Có loại thuốc đấy ạ?
Cố Niệm Chi nhướng mày:
Nhưng em đã nhớ lại rồi thì sao bây giờ? Lẽ nào em cũng phải đến tìm Trần Liệt lấy thuốc uống ư?

Thực ra, cô cũng không hi vọng Hoắc Thiệu Hằng sẽ trả lời, dù sao anh cũ9ng
ngủ say
rồi.
Nhưng lúc này Hoắc Thiệu Hằng lại mở mắt, giọng nói đầy vẻ không vui:
Em biết để làm gì?

Cố Niệm Chi cụp mắ6t xuống:
Em muốn biết anh ta là ai, tên gì, làm việc ở đâu, có thân phận thế nào. Là quân nhân đúng không? Không có bạn gái, cũng không có vợ, 5đúng không?

Lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng thắt lại, trái tim cũng loạn nhịp mất kiểm soát.

Em đã nhớ lại rồi ư? Nhớ được bao nhiêu?
Hoắc Thiệu Hằng ngồi bật dậy, bật đèn ở đầu giường lên. Anh thuận tay lục ngăn kéo tủ đầu giường một lúc mới nhớ ra đây không phải là phòng ngủ ở nhà anh, ở đây không có thuốc lá.
Trái tim của Cố Niệm Chi cũng đang đập điên loạn, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh, cười nói:
Thế Hoắc thiếu hi vọng em nhớ được bao nhiêu?

Hành động nhỏ này của Hoắc Thiệu Hằng đã không thoát khỏi đôi mắt của Cố Niệm Chi.

Vì thế em cần cảm ơn anh ấy.
Cố Niệm Chi ngồi dậy:
Hay là, anh cho em biết tên của anh ấy, cả địa chỉ của anh ấy nữa. Em muốn đến cảm ơn anh ấy, dù sao thì anh ấy cũng đã cứu mạng em.


Người ta không cần em cảm ơn, đừng nghĩ lung tung nữa, em mau ngủ đi.
Hoắc Thiệu Hằng xoay người, quay lưng lại với Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng quay lại nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác:
Việc này không liên quan tới anh, em có thể nhớ được bao nhiêu là bản lĩnh của em.


Nghĩ đến thể chất đặc biệt của Cố Niệm Chi, anh lại thấy hơi không chắc chắn.

Ngộ nhỡ cô nhớ lại thật thì anh nên làm gì đây?


Haiz, em rất không nên nhớ lại. Sao trí nhớ của em lại tốt đến thế cơ chứ?
Cố Niệm Chi nói với giọng rất gợi đòn:
Kỹ thuật của anh ấy rất tuyệt... Nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng anh ấy... lại khiến người ta khó mà quên được.


Hoắc Thiệu Hằng thô bạo kéo cô về phía mình, đè cô xuống giường, hôn ngấu nghiến:
Xem ra em không muốn đi ngủ rồi.



Hoắc thiếu, anh đừng như thế, em chỉ muốn cảm ơn anh ấy thôi mà. Không biết hình dáng anh ấy ra sao, người Hoắc thiếu tìm cho em chắc cũng không tồi nhỉ? Anh biết đấy, em vừa mê nhan sắc vừa mê giọng nói.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.