Chương 1576: Vị thành niên
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 693 chữ
- 2022-02-19 03:44:04
Anh xong đời thì em lên giường với ai?
Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi khiến bản thân bình tĩnh lại, xoay người kéo quần n8gủ lên, thấp giọng nói:
Sống như quả phụ cả đời, lại còn không khổ à?
Hừ! Anh hỏng thì anh làm quả phụ ấy! Tại s3ao em lại phải làm quả phụ? Em tìm người khác, không biết còn vui đến thế nào đâu nhé!
Thái độ của Hoắc Thiệu Hằng làm cho9 Cố Niệm Chi tức giận đỏ mặt tía tai, toàn thân run rẩy, thậm chí bắt đầu nói năng không cân nhắc nữa.
Hoắc Thiệu H6ằng cười ha ha, chẳng nói chẳng rằng bước xuống giường.
Tính tình của cô bé này càng ngày càng ngông nghênh, cho nên anh đành im lặng, lẳng lặng nhìn ra chỗ khác.
Em thực sự không hiểu, vì sao anh không nói cho em biết?
Cố Niệm Chi càng nói càng ấm ức:
Đâu phải anh không biết tình cảm của em dành cho anh...
Trước mặt anh, cô giống một trang giấy trắng, toàn tâm toàn ý tin tưởng dựa dẫm vào anh một cách vô điều kiện, coi anh như tín ngưỡng của mình.
Sao anh không nói gì?
Cố Niệm Chi lại tiến lên một bước:
Có không?
Hoắc Thiệu Hằng thở dài.
Nếu anh nói
Có
, anh không chỉ lừa Cố Niệm Chi mà còn lừa cả bản thân mình. Nhưng nếu anh nói
Không
thì cái đuôi của Cố Niệm Chi phải vểnh tít lên trời mất.
Đôi lông mày của Cố Niệm Chi dựng ngược lên, cứng nhắc nói:
Được, anh đã cứu mạng em, em cảm ơn anh.
Đây là thái độ đối với ân nhân cứu mạng của em đấy à?
Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng người về phía trước, nói vẻ thú vị:
Nói cảm ơn mà như sắp giết người ấy.
Cố Niệm Chi mím môi:
Dù sao em cũng cảm ơn anh. Nhưng Hoắc thiếu, nếu chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, em sẽ không có bất cứ điều gì phản đối lại cách làm của anh, ngược lại còn vô cùng cảm ơn. Anh giấu cũng được, nói ra cũng được, em đều không phản đối.
Anh nghĩ, chắc tối nay không ngủ được rồi, biết trước thì đ5ã mang bao thuốc theo.
Anh không tin à?!
Cố Niệm Chi nhíu mày nhặt chiếc áo cotton màu đen đã bị Hoắc Thiệu Hằng làm cho nhàu nát kia mặc lại lên người, cũng bước xuống giường:
Anh còn chưa trả lời em đâu, rốt cuộc có phải anh không?!
Điều đó quan trọng lắm à?
Hoắc Thiệu Hằng đút một tay trong túi quần ngủ, thản nhiên nhìn cô:
Khi đó tính mạng em đang bị nguy hiểm, hơn nữa cũng chỉ là lên giường thôi mà.
Nói ăn chắc quá sẽ mất đường lùi, cảm giác gậy ông đập lưng ông thật khó chịu!
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, bước lên một bước:
Bạn bè bình thường à? Anh lừa ai thế? Nếu có một cô gái khác cũng trúng thuốc thì anh có lên giường với cô ta không?! Có không?!
Nhìn đôi mắt to vô cùng sống động đang ngùn ngụt lửa giận của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng không tài nào nói được chữ
Có
ra.
Nhưng chúng ta không phải bạn bè bình thường. Chúng ta từng là người yêu, sao anh có thể làm như vậy, xong là xong, né tránh không gặp? Lại còn giấu em nữa chứ!... Thế này là lừa gạt! Em ghét nhất bị người khác lừa!
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu, thản nhiên nói:
Lúc anh lên giường với em, chúng ta vẫn chỉ là bạn bè bình thường. Cho nên...
Cố Niệm Chi á khẩu.
Nhưng cảm giác đột nhiên phát hiện ra tín ngưỡng của mình lừa dối mình thật khó tả!
Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy máu nóng bốc hết lên đầu.
Ngày hôm ấy ở Đức, đoạn video Hoắc Thiệu Hằng xuống máy bay cùng Đàm Quý Nhân đã tước đi tình cảm của cô đối với anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.