Chương 1577: Vị thành niên


Bàn tay trái của Hoắc Thiệu Hằng cực kỳ linh hoạt, trong chớp mắt đã đánh được mấy chiêu với Cố Niệm Chi, nhanh chóng bẻ được cánh tay8 của Cố Niệm Chi ra sau lưng:
Em không muốn ngủ, muốn anh trói em lại bắt đi ngủ à?


Võ của Cố Niệm Chi là do Hoắc Thiệu Hằn3g dạy, sau đó cô cũng luyện thường xuyên nên người bình thường không thắng được cô.

Tất nhiên, Hoắc Thiệu Hằng đâu phải người9 bình thường, nhưng với tình trạng cánh tay phải của anh bị thương mà tay trái vẫn linh hoạt như vậy thì thật hiếm có.
Mắt Cố Niệm Chi đỏ ửng, lòng nguội lạnh như tro tàn, không muốn gây gổ với anh nữa.

Thiếu tướng Hoắc, bỏ em ra.
Cố Niệm Chi không giãy giụa nữa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước:
Anh rất giỏi, rất xuất sắc, em chỉ đáng để bị anh chơi đùa thôi. Mong anh giơ cao đánh khẽ, tha cho em đi, em thực sự mệt lắm rồi...

Hoắc Thiệu Hằng buông tay cô ta, nắm vai cô xoay người cô lại.
Lúc này Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy mình đúng là đồ ngốc.
Cô lo tay phải của Hoắc Thiệu Hằng không tiện, còn đút cơm cho anh, giúp anh tắm rửa...
Trong mắt anh, cô đích thực là một con ngốc không hơn không kém.
Hoắc Thiệu Hằng biết, khả năng kiềm chế mà anh vốn tự hào chưa bao giờ thành công khi đối diện với Cố Niệm Chi.
Anh ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô:
Em biết lý do rồi, sao còn phải hỏi anh?


Em không biết! Em ngốc lắm! Em chẳng biết gì cả!
Cố Niệm Chi khựng lại một lát rồi tiếp tục lắc đầu.

Anh t6huận tay trái à?
Cố Niệm Chi bất ngờ hiểu ra, cô trừng mắt tức giận nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Được rồi được rồi, anh coi em là đồ ngốc 5chứ gì! Muốn giấu thế nào thì giấu! Muốn lừa thế nào thì lừa đúng không?!

Hoắc Thiệu Hằng hơi khựng lại, sau đó cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cô bé nhà anh thành tinh rồi, thông minh đến thế là cùng...

Anh từng nghĩ phải tránh xa em.
Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt tay Cố Niệm Chi:
Nhưng anh không thành công. Bây giờ em muốn tránh xa anh, cũng sẽ không thành công. Chúng ta vốn phải ở bên nhau.

Cố Niệm Chi bĩu môi:
Vậy lý do từ sau khi lên giường với em, anh không gặp em cả nửa năm, là anh đang đấu tranh tư tưởng à?

Hoắc Thiệu Hằng cứng họng, nhíu mày ra vẻ không vui:
Em nói năng cho đàng hoàng nào, anh đấu tranh tư tưởng bao giờ?


Em khóc đấy à?
Hoắc Thiệu Hằng nghiêng đầu nhìn cô:
Có thế cũng đáng để khóc à?

Hoắc Thiệu Hằng không nói còn đỡ, vừa nói thế lại khiến Cố Niệm Chi càng ấm ức hơn, nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống.
Cô không hề phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn đáng thương đến xót cả lòng.

Không à? Nếu không thì tại sao cả nửa năm anh lại không gặp em?
Cố Niệm Chi chu miệng:
Anh không biết nửa năm đó em khó chịu như thế nào đâu...



Anh xin lỗi.
Hoắc Thiệu Hằng ôm cô vào lòng:
Khi đó em còn là trẻ vị thành niên, anh sợ mình phạm sai lầm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.