Chương 1578: Không bỏ qua


Khi ấy, anh đã rất lo lắng bị người khác biết được đúng không?

Dù gì thì thời gian đó anh vẫn là người giám hộ của cô, cò8n cô thì đúng là chưa thành niên.

Cố Niệm Chi cũng biết, nếu kẻ thù chính trị của Hoắc Thiệu Hằng biết được chuyện này t3hì anh sẽ không ngóc đầu lên được nữa, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Trước khi đi ngủ, anh cầm điện thoại lên xem, thấy Trần Liệt gửi một đống sticker người treo cổ ra vẻ mình thực sự vô cùng ăn năn hối lỗi.
Hoắc Thiệu Hằng chẳng nói chẳng rằng đặt điện thoại xuống, không trả lời Trần Liệt.

Cô vùng ra khỏi lòng Hoắc Thiệu Hằng, 9cúi đầu, quay người bước đi.

Em đi đâu đấy?
Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt cánh tay cô:
Muộn thế này rồi, em ngủ lại đây đi6.

Thật ra anh lo Cố Niệm Chi nhất thời nghĩ quẩn, làm chuyện gì đó ngu ngốc.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không dám sơ suất, đi ra đóng cửa tắt đèn, rồi quay lại bên giường Cố Niệm Chi, vén chăn chui vào.
Cố Niệm Chi đẩy anh ra:
Anh về phòng của mình mà ngủ, bác gái nhìn thấy thì em biết ăn nói thế nào?


Không sao, anh sẽ về phòng trước khi bà Tống ra.
Hoắc Thiệu Hằng không cho Cố Niệm Chi phản đối, ôm cô vào lòng:
Ngủ đi nào, anh sẽ gọi em dậy.


Anh chỉ nhắc vậy thôi mà, em không đồng ý thì thôi.
Hoắc Thiệu Hằng kéo cô đứng dậy:
Mau đi thay quần áo đi, muộn giờ rồi.

Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, đi về phòng của mình.
May mà cô có mang theo mấy bộ đồ nhìn tàm tạm một chút.
Hoắc Thiệu Hằng điềm tĩnh gật đầu:
Anh không lừa em. Chỉ có Thượng tướng Quý, Thư ký Tào, Trần Liệt và Chu Khải Nguyên biết chúng ta đã kết hôn. Bốn người này đều không phải người nhiều chuyện.

Ngay cả Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng không biết.
Cố Niệm Chi bĩu môi:
Trần Liệt mà không nhiều chuyện à? Thế chắc em quen Trần Liệt giả nhỉ?

Cố Niệm Chi có cảm giác như thể mình vừa chợp mắt một chút trời đã sáng rồi.
Quả nhiên bên cạnh cô đã không còn bóng dáng Hoắc Thiệu Hằng nữa.
Cô vươn vai ngồi dậy, thấy ánh nắng rực rỡ hắt vào trong phòng qua lớp rèm cửa màu trắng.

Bác không chúc Tết.
Tống Cẩm Ninh vỗ lên vai cô:
Bác lên phòng thí nghiệm. Tối hôm qua đã vận hành mấy chương trình, đang có mấy ý tưởng mới.

Bà lấy chiếc điện thoại của Hoắc Quan Nguyên ra, lắc lắc trước mặt Cố Niệm Chi:
Còn phải giải mã cái này nữa.

Tống Cẩm Ninh ào ào đi mất, Cố Niệm Chi nhìn theo bóng lưng bà biến mất ở cầu thang một cách đầy ngưỡng mộ.
Cố Niệm Chi im lặng ăn xong bữa sáng.
Lúc lên tầng thay quần áo, Cố Niệm Chi tỏ ý phản đối:
Em không muốn đi, em có quen thân gì với họ đâu. Hoắc thiếu, em muốn về nhà của mình.

Hoắc Thiệu Hằng cài cúc áo quân phục, điềm tĩnh nói:
Nên đi, Thượng tướng Quý biết chúng ta đã kết hôn rồi.

Cuộc điện thoại ban nãy của Trần L5iệt đã để lại
bóng ma tâm lý
cho Hoắc Thiệu Hằng.

Không cần, em về phòng em ngủ.
Cố Niệm Chi ngoan cố lắc đầu:
Hoắc thiếu, ngài cao thủ thật đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể quay một cô gái yếu đuối như em mòng mòng, em không dám lượn lờ trước mặt anh nữa đâu, biết đâu đến lúc anh bán em đi, em còn đếm tiền giúp anh nữa ấy chứ!

Lại nói nhăng nói cuội gì thế này?!
Đánh răng rửa mặt xong, cô đi xuống phòng ăn dưới tầng, thấy Hoắc Thiệu Hằng đã ngồi bên bàn ăn rồi, đang đọc báo.
Thấy Cố Niệm Chi bước vào, Hoắc Thiệu Hằng gập tờ báo lại, để lên chiếc bàn sau lưng.

Ăn sáng đi, anh mua từ bên ngoài về đấy, bánh bao nhân thịt bò và cháo kê mà em thích ăn nhất.
Hoắc Thiệu Hằng đẩy một đĩa bánh bao nhân thịt bò to cỡ quả trứng gà đến trước mặt Cố Niệm Chi:
Ăn xong chúng ta đến nhà Thượng tướng Quý chúc Tết.

Mang kẹo mừng đi chúc Tết là coi như mình đã kết hôn rồi à?
Xin lỗi, Cố Niệm Chi này không rẻ tiền thế đâu.
Cố Niệm Chi ngồi xuống không đi nữa:
Muốn mang kẹo mừng thì anh đi một mình đi, dù sao em cũng không thừa nhận.

Khóe miệng Hoắc Thiệu Hằng nhếch lên:
Em yên tâm, lần này anh đã cho cậu ta một bài học rồi.

Nghe giọng nói mang vẻ uy hiếp này, Cố Niệm Chi cảm thấy rất bất an.
Cô ngần ngừ một lúc, miễn cưỡng năn nỉ cho Trần Liệt:
Anh Trần cũng không cố ý, phần lớn các trường hợp anh ấy đều đáng tin.

Cố Niệm Chi ngồi ngẩn ra trên giường một lúc rồi vén chăn xuống giường, vừa đúng lúc nghe thấy có người gõ cửa.
Giọng Tống Cẩm Ninh vang lên ở bên ngoài.
Cố Niệm Chi vội chạy ra mở.
Khuôn mặt Cố Niệm Chi lập tức đỏ bừng lên, tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Còn có bao nhiêu người biết chuyện này nữa?!


Trong Bộ Quốc phòng chỉ có Thượng tướng Quý biết, cho nên anh phải dẫn em đến nhà chú ấy chúc Tết.
Hoắc Thiệu Hằng cài xong quân hàm, lại thắt thắt lưng:
Em yên tâm, không còn ai khác biết cả. Anh đã nói với Thượng tướng Quý rồi, chú ấy đồng ý giữ bí mật.

Cố Niệm Chi hơi nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cô vẫn hồ nghi hỏi lại:
Lần này anh không lừa em đấy chứ? Em không muốn bị trêu đùa như đùa trẻ con đâu.


Bác ạ.

Tống Cẩm Ninh mặc một chiếc áo lông màu xanh, quần lông màu trắng, mỉm cười thoải mái nói với cô:
Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, cháu và Thiệu Hằng xuống ăn đi, bác đi đây.

Cố Niệm Chi ngạc nhiên giữ Tống Cẩm Ninh lại:
Bác đi đâu thế ạ? Bác đi chúc Tết à?


Phần lớn đáng tin là không đủ.
Nét mặt của Hoắc Thiệu Hằng rất nghiêm túc:
Phải lúc nào cũng đáng tin mới được. Rõ ràng Trần Liệt còn thiếu một đoạn nữa.

Cố Niệm Chi cạn lời.
Thôi, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Hòn đá trong lòng Hoắc Thiệu Hằng rơi xuống đất, sau đó anh phát hiện hòn đá đó đã rơi thẳng xuống chân mình.
Anh bất lực theo Cố Niệm Chi đi ra ngoài, đến phòng ngủ của cô.

Anh về đi, em sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu.
Cố Niệm Chi bình tĩnh leo lên giường, đắp chăn lại.
Cố Niệm Chi gây gổ cả buổi tối, lại cùng Hoắc Thiệu Hằng làm chuyện hao tốn sức lực kia nên giờ cô cũng đã rất mệt mỏi rồi.
Cô không còn sức đẩy Hoắc Thiệu Hằng nữa, cứ thế ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Thấy cuối cùng cô cũng chịu yên, Hoắc Thiệu Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến chuyện Trần Liệt cũng nghe Hoắc Thiệu Hằng giấu cô bao nhiêu lâu nay, Cố Niệm Chi cũng cảm thấy khó chịu.
Hoắc Thiệu Hằng lại khuyên cô:
Nhưng em còn muốn giấu chuyện chúng ta kết hôn đến bao giờ? Chi bằng nhân cơ hội đi chúc Tết mang kẹo mừng sang luôn được không?

Cố Niệm Chi gần như muốn trợn trắng mắt 360 lần.
Vì đang Tết nên Cố Niệm Chi mặc một chiếc áo lông cừu vai ngang màu đỏ, đeo một sợi dây chuyền ngọc màu xanh chim công. Viên ngọc đó có kích thước cỡ ngón tay út, phối cùng áo lông cừu màu đỏ nhìn cực kỳ rực rỡ.

Hoắc Thiệu Hằng vẫn mặc quân phục chỉnh tề, khoác áo khoác dạ, cùng Cố Niệm Chi ra khỏi cửa.



Mùng một Tết, nhà của Thượng tướng Quý trong khu tập thể Bộ Quốc phòng tấp nập người ra người vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.