Chương 1732: Tập kết
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1000 chữ
- 2022-02-19 08:51:31
Hà Chi Sơ sốt ruột đứng dậy khỏi máy tính, đi về phía cửa, trầm giọng nói:
Buổi tối hôm nay náo loạn như vậy, chẳng lẽ em nghĩ l8à tôi vẫn ngủ suốt à?
Ban ngày anh mới nhắc nhở Cố Niệm Chi về thông tin có liên quan tới Prolog, nửa đêm Cố Niệm Chi g3ọi điện thoại tới, nói với anh cô đã tìm được bug rồi, làm sao anh còn có thể ngủ tiếp được đây?
Vâng, thưa thủ trưởng.
Phạm Kiến nghiêm chào, đỡ cánh tay Cố Niệm Chi đi ra bên ngoài.
Cố Niệm Chi không ngừng quay đầu lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn nơi hành lang cách cô càng ngày càng xa...
Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy điện thoại của Cố Niệm Chi, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hà Chi Sơ:
Hoắc Thiệu Hằng, đây đã là lần thứ mấy anh kéo Niệm Chi vào nguy hiểm rồi?
Nếu như không phải Hoắc Thiệu Hằng có việc nhờ Cố Niệm Chi giúp đỡ, thì làm sao
Bé lợn hồng
có thể động đến Cơ quan tình báo Mỹ được?
Đương nhiên.
Hà Chi Sơ sốt ruột đi lại trong phòng:
Không phải người Mỹ đều dùng chiêu này à? Đầu tiên là Cơ quan tình báo CIA âm thầm xử lý, nếu như không đạt được mục đích sẽ để Bộ Ngoại giao ra mặt tạo áp lực. Nếu như Bộ Ngoại giao vẫn không thể đạt được mục đích, thì sẽ tới lượt Bộ Quốc phòng ra mặt... Đây là ‘ngoại giao trước quân sự sau’ của bọn họ đấy.
Cố Niệm Chi không nói gì, lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nói:
Em để Hoắc thiếu nói chuyện với thầy.
Nói xong, cô đưa luôn điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.
Chuyện này rất lớn, có lẽ người bình thường không biết, nhưng những ban ngành có chức năng đặc biệt nên biết đều đã biết cả rồi.
Hà Chi Sơ khẽ hắng giọng:
Còn về chuyện tại sao tôi lại biết tin tức của Cục tình báo Mỹ à… Em cũng biết quan hệ của tôi với phía quân đội Mỹ không tệ mà, đúng không? Được rồi, bây giờ em đang ở đâu? Chuyện này rất nghiêm trọng, em đừng coi thường.
Cố Niệm Chi bĩu môi:
Em không sợ bọn họ, có bản lĩnh thì tới bắt em đi!
Hoắc Thiệu Hằng nói địa chỉ của một nơi gần Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, bảo Hà Chi Sơ tới đó đón Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ sững người:
Có chuyện gì vậy?
Giờ phút này Hoắc Thiệu Hằng không thể tranh luận với Hà Chi Sơ ai là người
càng nguy hiểm
với Cố Niệm Chi hơn.
Anh cố gắng duy trì sự bình thản, điềm tĩnh nói:
Bây giờ tôi cần anh giúp một việc, anh mau tới đây đón Niệm Chi đi.
Nói xong, anh lại nhìn đồng hồ, tính toán tốc độ tới đây của đám người Hồng Khang Toàn bên Sở Mật vụ, sau đó nói:
15 phút, anh có thể đến kịp không?
Cho dù thầy biết có chuyện này thì rốt cuộc tại sao thầy biết được... tin kia?
Cố Niệm Chi không nói mấy từ
Cục tình báo
ra trước mặt mọi người, bởi vì cô không muốn thêm bất cứ phiền phức nào cho Hà Chi Sơ.
Niệm Chi, người Mỹ sẽ không quan tâm có phải là em tự vệ hay không. Nếu như làm tổn hại tới lợi ích an toàn của quốc gia bọn họ, từ trước tới giờ bọn họ đều dùng phương pháp ngoại giao trước quân sự sau.
Cố Niệm Chi cười nhạo, lắc đầu:
Người Mỹ á? Ngoại giao trước, quân sự sau sao? Bọn họ cũng hiểu ư?
Hà Chi Sở hiểu ra, không hỏi thêm nhiều, lập tức cầm chìa khóa xe:
14 phút nữa tôi sẽ đến.
Hoắc Thiệu Hằng biết xe của Hà Chi Sơ không phải xe bình thường, có thể chạy được với tốc độ này, chỉ tiếc rằng anh không tìm được cơ hội để chứng thực.
Anh trở mình trên giườn9g mấy lần, cuối cùng vẫn thức dậy lên mạng, nhìn xem có tiến triển gì mới không.
Nói cách khác, thật ra Hà Chi Sơ luôn c6hú ý tới cuộc chiến mạng tối hôm nay.
Không còn nhiều thời gian nữa, anh mà nói nhiều thêm một câu thì chúng ta sẽ chỉ còn 14 phút nữa thôi.
Dựa theo suy tính của Hoắc Thiệu Hằng, đám người Hồng Khang Toàn phía Sở Mật vụ tới đây một cách nhanh nhất cũng phải mất 20 phút. Cho nên, Hà Chi Sơ phải đưa Cố Niệm Chi đi trước khi những người này tới mới được.
Hà Chi Sơ đau đầu hít sâu một hơi:
Niệm Chi, em đừng trẻ con như vậy nữa. Tôi nói cho em biết, Cơ quan tình báo Trung ương Mỹ không có một Reinz có thể buông tha cho em đâu. Chọc tới người Mỹ thực sự không phải phiền phức bình thường.
Em đã làm sai gì chứ? Rõ ràng là bọn họ gây sự trước mà!
Cố Niệm Chi tức giận:
Em tự vệ! Tự vệ thầy có hiểu không?
Tôi bảo Niệm Chi tới đó đợi anh.
Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng đi ra cửa gọi Phạm Kiến tới:
Cậu đưa cô Cố ra ngoài, phải tận mắt nhìn thấy cô ấy lên xe rồi mới được quay lại báo cáo. Nếu như...
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại:
Nếu như không thể tận mắt nhìn thấy cô ấy lên xe thì phải đưa cô ấy quay lại. Nghe rõ chưa?
Cố Niệm Chi không nói được lời nào.
Đêm càng về khuya thì cũng càng nhiều 5cú đêm hơn.
Cô Cố, thang máy tới rồi, chúng ta đi thang máy lên.
Sắc mặt Phạm Kiến cũng rất nghiêm túc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.