Chương 1779: Phản kháng
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 838 chữ
- 2022-02-19 08:56:56
Anh đã nhận thức được đây là một cuộc đuổi giết khác nhắm vào mình. Có người muốn cướp mạng sống của anh, nhưng lại không dám ra tay trực tiếp nên mới8 dùng thủ đoạn kĩ thuật cao siêu để trừ khử anh một cách thần không biết quỷ không hay.
Không vấn đề gì, mẹ đã tìm được tần số điện từ của b3ọn họ, lập tức khởi động nhiễu sóng ngược.
Tống Cẩm Ninh căm giận.
Muốn giết con trai bà à, mày không muốn sống nữa chăng?
Không lâu sau, Hoắc Thiệu Hằng phát hiện phương pháp của Tống Cẩm Ninh đã có hiệu quả.
Bởi vì trong tai nghe của anh dần xuất hiện âm thanh điện từ, chứng tỏ hệ thống liên lạc giữa họ với đài kiểm soát mặt đất đang trong trạng thái khôi phục.
Cả tín hiệu vô tuyến điện và mạng cũng đang dần khôi phục.
Tống Cẩm 9Ninh điều chỉnh công suất của chiếc máy lên mức cao nhất, phát ra tần suất tương đương nhưng tín hiệu điện từ có công năng mạnh gấp vạn lần.
6Loại tần số này chỉ ảnh hưởng tới thiết bị gây ra nhiễu điện từ với bọn họ chứ không làm ảnh hưởng đến những máy bay khác.
Từng giây từng phú5t trôi qua, mọi người đều căng thẳng đến mức nín thở. Trong buồng lái chỉ còn tiếng ồn của các loại máy móc.
Điều này có nghĩ là họ đã lượn quanh bầu trời gần bốn tiếng đồng hồ, dầu máy không còn đủ nữa. Nhưng chỉ cần khôi phục liên lạc với mặt đất thì việc này không phải vấn đề to tát.
Hoắc Thiệu Hằng trả buồng lái cho cơ trưởng, bảo anh ta liên hệ với Bộ Quốc phòng xác định phương hướng và điều máy bơm dầu lên đây.
…
Các cậu thử liên lạc với đài kiểm soát mặt đất đi.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh ra lệnh:
Xác định phương hướng, xem chúng ta đang ở đâu.
Anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 1 giờ chiều.
Đã tròn bốn tiếng đồng hồ kể từ khi họ cất cánh.
Trong phòng giám sát tại tầng trệt của khu xét xử của Sở Mật Vụ, Hồng Khang Toàn nhìn đồng hồ.
Lúc ông ta bảo Phó Giám đốc Phùng
mời
các thành viên của Cục tác chiến đặc biệt đến đây là 9 giờ sáng.
Sau hai tiếng tra khảo cộng thêm hai tiếng từ khi phòng xét xử tắt đèn cho đến bây giờ thì đã sắp 1 giờ chiều.
Những vết thâm tím, sưng vù và cả vết máu trên người mấy thành viên của Cục tác chiến đặc biệt này là thế nào?!
Hai mươi bảy phòng xét xử, không một ai ngoại lệ. Những vết thương rõ ràng
treo
ngay trên mặt của các thành viên Cục tác chiến đặc biệt chẳng khác gì dán cái nhãn
Tôi bị Sở Mật vụ tra tấn man rợ để tra khảo
to đùng trên mặt.
Hồng Khang Toàn tức đến mức thở phì phò, gương mặt không ngừng co giật.
Hệ thống giám sát khôi phục. Hồng Khang toàn lướt qua một lượt các phòng xét xử, thưởng thức
kiệt tác
của đám cấp dưới.
Bỗng, ông ta trợn mắt lên, giận dữ nhìn cảnh tượng trong phòng!
Không phải đã bảo sẽ không để lại bất cứ vết thương bên ngoài nào à?
Chắc cũng đủ rồi đấy… Hồng Khang Toàn nghĩ bụng.
Ông ta chỉ muốn bắt mấy người này nói ra tung tích của
Bé lợn hồng
chứ không định lấy mạng họ. Bởi dù thế nào, nếu trong số mấy người này có người chết thật thì dù ông ta có lập công to đến đâu cũng không gánh nổi.
Kết thúc thôi, các cậu ra ngoài đi.
Hồng Khang Toàn bình tĩnh nói vào micro, sau đó bật đèn phòng xét xử.
Đúng là một lũ ăn hại!
Để bọn họ lén tra khảo, dạy dỗ người khác mà cũng không làm nổi!
Hồng Khang Toàn tức giận chạy tới căn phòng xét xử gần nhất, đạp văng cánh cửa, quát lên:
Các cậu đang làm cái quái gì thế này? Bình thường tôi dạy các cậu thế nào?
Cấp dưới của ông ta đang ngồi bất động trên ghế trong phòng xét xử, nhìn ông ta với nụ cười gượng gạo kỳ lạ.
Hồng Khang Toàn giật mình, chợt nhớ ra hình như cả hai mươi bảy phòng xét xử mà ông ta vừa thấy trên màn hình đều như vậy...
Cấp dưới của ông ta đều ngồi trên ghế, còn thành viên của Cục tác chiến đặc biệt lại ngã ngang đổ dọc, đủ mọi động tác, tư thế.
Nguy rồi...
Hồng Khang Toàn than thầm trong bụng. Khi ông ta đang định đi ra ngoài thì thành viên của Cục tác chiến đặc biệt vừa rồi còn nằm sõng soài trên mặt đất với cơ thể đầy máu đã đứng bật dậy lao về phía ông ta!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.