Chương 1780: Uy hiếp
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 778 chữ
- 2022-02-19 08:56:56
Than thì than nhưng mọi người vẫn làm theo quy trình báo động. Họ cầm vũ khí đến vị trí đã được phân công sẵn, chuẩn bị đối phó với hiểm nguy. <8br>
Đội chống khủng bố của cơ cấu Sở Mật vụ mặc áo chống đạn, cầm súng, lần theo tiếng chuông báo động xuống dưới khu xét xử.
Phó Gi3ám đốc Phùng dẫn người đi đầu.
Mí mắt của ông ta đã giật cả buổi sáng, trực giác mách bảo hôm nay sẽ có chuyện xảy ra, quả nhiên...
Ông ta vừa nghĩ thầm vừa vội vàng dẫn mọi người xuống tầng trệt của khu xét xử gồm ba tầng dưới mặt đất.
Phó Giám đốc Phùng ra hiệu:
Yểm hộ cho tôi!
Ông ta khom người, cầm súng, bước từng bước tới phòng xét xử kia.
Vừa đi được nửa đường, bỗng có một người lao ra từ trong cánh cửa, bổ nhào vào lưng của Phó Giám đốc Phùng. Một tay bóp chặt cổ ông ta, tay còn lại ghìm súng của ông ta xuống, người đó cảnh cáo:
Bảo họ bỏ súng xuống! Ai dám động đậy, tôi bẻ gãy cổ ông!
Dùng hình tra khảo ư?
Đây là việc Sở Mật vụ bọn họ sẽ làm với người một nhà ư?
Phó Giám đốc Phùng cứ tưởng Hồng Khang Toàn bảo mình mời hai mươi bảy người này về là để hợp tác điều tra cơ mà!
Hồng Khang Toàn chỉ về phía sau:
Ở bên đó!
Sau đó một mình lao vào thang máy.
Phó Giám đốc Phùng im lặng nhìn sang. Những người đi theo ông ta cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong hành lang, tiếng chuông báo động vẫn còn vang inh ỏi. Cánh cửa của một căn phòng xét xử hé mở, hình như vừa rồi Hồng Khang Toàn chỉ vào cánh cửa này?
Trong tay người đó toàn máu là máu. Mùi máu tanh xộc lên khiến Phó Giám đốc Phùng vừa buồn nôn vừa khó chịu. Có điều, ông ta vẫn nhớ mình là Phó Giám đốc Sở Mật vụ, thua người không thua trận, gằn giọng nói:
Có giỏi thì giết tôi đi! Đừng có hòng tôi làm theo ý cậu!
Người đó ngây người rồi bật cười:
Hóa ra là Phó Giám đốc Phùng. Ông cũng giỏi ghê, cấu kết với tên chó Hồng Khang Toàn kia, lừa hai mươi bảy anh em chúng tôi đến Sở Mật vụ của các người để dùng hình tra khảo. Các ông tưởng bao năm huấn luyện của Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi là đi chơi à?
Phó Giám đốc Phùng kinh ngạc, giọng nói khàn đặc:
Cậu nói cái gì?
Đứng lại! Ai đang ở đó!
6
Vừa lao ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên ông ta đã nhìn thấy Hồng Khang Toàn cầm súng xông đến.
Lão Hồng, xảy ra chuyện gì vậ5y?
Tưởng Hồng Khang Toàn đã phát hiện mục tiêu, Phó Giám đốc Phùng vội vàng hỏi.
Cậu là ai? Cậu là thành viên của Cục tác chiến đặc biệt hôm nay theo tôi đến đây thật đấy à?
Phó Giám đốc Phùng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu giảng giải:
Cậu phải giữ bình tĩnh, đừng phạm phải lỗi lầm lớn hơn.
Tôi tình nguyện phạm lỗi còn hơn là bị các người đánh chết, sau đó chờ Hoắc thiếu báo thù cho tôi!
Anh chàng kia chĩa súng vào đầu Phó Giám đốc Phùng:
Tôi đếm đến ba, bảo người của ông bỏ súng xuống. Ai không bỏ sau này đừng mơ cầm súng nữa. Tay nào cầm súng tôi bắn tay đó!
Thực ra toàn bộ nhóm chống khủng bố mà Phó Giám đốc Phùng dẫn đến chỉ có mười người. Tuy trong tay ai cũng có vũ khí hạng nặng nhưng chưa hẳn tất cả đều biết bắn súng. Hơn nữa, có biết bắn cũng chưa chắc đã nhắm chuẩn. Những người này không thể sánh được với đội ngũ Cục tác chiến đặc biệt được Hoắc Thiệu Hằng huấn luyện bằng phương thức
địa ngục
.
Thấy anh ta đằng đằng sát khí chĩa súng vào gáy Phó Giám đốc Phùng, đa số thành viên của đội chống khủng bố Sở Mật vụ đã nhụt chí. Chỉ một vài người là cựu binh giải ngũ còn có thể chống cự, không dám thả lỏng một giây nào.
Nghe anh ta nói vậy, Phó Giám đốc Phùng mỉm cười đầy đau khổ. Chẳng trách Hoắc Thiệu Hằng còn trẻ mà đã leo cao đến vậy. Anh quả là người bọn họ không sao sánh được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.