Chương 1819: Đây chính là thái độ của tôi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 974 chữ
- 2022-02-19 10:15:06
Cố Niệm Chi cười nhạt, nhìn Reinz nửa cười nửa không, nói:
Thiếu tướng Reinz, anh đừng bẫy tôi thế chứ. Tối qua tôi chỉ uốn8g nước ép nho thôi, có uống rượu đâu nào?
Cô còn chưa đến tuổi uống đồ uống có cồn đâu, đến bia còn chưa từng uống3 bao giờ kia kìa, ok?!
Nhìn vẻ mặt lạnh như người mẫu nam trên bìa tạp chí của Hoắc Thiệu Hằng, giọng Reinz lại càn9g dịu dàng hơn:
Cereus, tại tôi nói không rõ ràng, khiến cho… anh đây hiểu lầm. Thật ra tôi chỉ nói là tối qua chúng ta uố6ng quá chén, chứ nào có nói là chúng ta uống rượu đâu.
Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, trên mặt vẫn là sắc thái đúng tiêu chuẩn người mẫu bìa tạp chí, lạnh lùng nhưng tuấn tú, thâm trầm mà đầy gợi cảm.
Anh khẽ gật đầu:
Ồ, thì ra là như vậy.
Nói xong, anh lại nhìn sang Reinz:
Vậy phiền ngài Thiếu tướng Reinz đi làm xúc xích trắng đi.
Reinz cười nhận lời, hỏi Cố Niệm Chi:
Cereus, phòng bếp ở đâu?
Lúc này, sự chú ý của Cố Niệm Chi cũng đang dồn về phía những món ăn đã được bày hết trên bàn. Chính giữa bàn có đặt một nồi chưng cách thủy kiểu sứ cổ, nước canh trong veo, trên mặt có một chút váng mỡ, những quả táo đỏ to mọng ngâm đầy nước canh, vừa nhìn đã thấy có vẻ rất ngon rồi.
Hải sâm được hầm mềm mềm, ăn cùng với thịt gà chạy bộ làm rất chuẩn vị, cực kỳ ngon miệng.
Cố Niệm Chi ăn một miếng hải sâm, lại nếm thêm một miếng thịt gà chạy bộ thuần tự nhiên không thêm bất cứ chất tăng trưởng gì, sau đó lại ngậm một quả táo đỏ, ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Anh ta xòe hai tay, nhún vai, thái độ nhận sai vô cùng thàn5h khẩn.
Tục ngữ có câu, giơ tay không đánh người cười. Dù Reinz chủ động hạ thấp mình xuống cho người khác đạp lên, nhưng Cố Niệm Chi cũng đâu thể đạp lên thật được chứ? Cô đành cười gượng nói:
Giải thích rõ hiểu lầm là được rồi, đúng không?
Tuy cô nói chuyện với Reinz nhưng khóe mắt lại chăm chú nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi nhìn sang chỗ khác, đi về phía phòng bếp.
Hoắc Thiệu Hằng lại kéo tay cô lại, không để cô dẫn đường:
Phòng bếp ở ngay bên kia, có phải là mê cung đâu. Đến dãy núi Alps Thiếu tướng Reinz còn chinh phục được, huống gì chỉ là một căn hộ hai phòng ngủ bé cỏn con này chứ? Em ra phòng ăn với anh đi, chờ món xúc xích trắng do Thiếu tướng Reinz đích thân làm.
Cố Niệm Chi không tránh ra được khỏi tay Hoắc Thiệu Hằng, chỉ đành cười khổ chỉ về phía bếp, nói với Reinz:
Ở ngay bên kia, đồ dùng trong bếp đều là hàng Đức cả, hẳn là anh biết dùng thôi.
Chờ đến chỗ không nhìn thấy Reinz nữa, Cố Niệm Chi mới đè thấp giọng nói:
Hoắc thiếu, anh làm gì thế? Đồ Reinz làm, anh không canh chừng, lát nữa anh vẫn dám ăn à?
Nghề nghiệp của Hoắc Thiệu Hằng là hình tượng minh họa rõ nét cho câu
Không thể nhận bừa người thân, không thể nói bừa không suy nghĩ, không thể ăn bừa đồ ăn linh tinh
, vì thực sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi lóe lên:
Không vấn đề gì, dù sao anh cũng không ăn.
Cố Niệm Chi hơi ngại ngùng muốn dẫn anh ta sang bếp:
Ở bên kia, anh đi theo tôi. Mà phòng bếp nhỏ lắm.
Thật ra thì nó cũng không nhỏ mấy, nhưng so với tòa thành cổ ở Đức của Reinz, đương nhiên nó nhỏ vô cùng.
Không sao, có thể làm xúc xích trắng trong bếp nhà Cereus là cũng đủ để tôi nhung nhớ cả năm rồi.
Reinz cười nheo đôi mắt xanh lam của mình lại, vết lõm trên cằm như đựng đầy rượu ngon, chỉ nhìn thoáng một cái đã muốn say rồi.
Reinz chẳng hề lý vấn đến thái độ của Hoắc Thiệu Hằng, từ đầu tới cuối, điều mà anh ta chú ý chỉ có mình Cố Niệm Chi mà thôi.
Ừm, tôi tự qua đó cũng được. Em ở phòng ăn chờ tôi nhé, làm xong tôi sẽ bê ra cho em.
Reinz nói rồi đi vào phòng bếp.
Hoắc Thiệu Hằng kéo tay Cố Niệm Chi đi sang phòng ăn.
Thế thì tốt rồi, anh nói đấy nhé.
Cố Niệm Chi tươi cười.
Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống từ đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu, càng làm tôn lên sự trong trẻo, sáng sủa trong đôi mắt cô, nó giống như hai ngọn lửa nhỏ đang thỏa sức khiêu vũ, vừa nhiệt tình vừa nguy hiểm.
Yết hầu Hoắc Thiệu Hằng hơi nhúc nhích, khó khăn nuốt nước bọt một cái, vẫn giữ sắc mặt hững hờ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn sang chỗ khác.
Cô dùng thìa múc cho Hoắc Thiệu Hằng một bát, đặt xuống trước mặt anh, cười nói:
Hoắc thiếu, anh cũng ăn đi, thực sự rất rất ngon!
Hoắc Thiệu Hằng hơi khom người nói
cảm ơn
rồi cầm thìa canh lên ăn.
Cố Niệm Chi lại múc cho mình một bát cháo sò điệp cá mú nữa.
Cháo màu trắng sữa, sò điệp tươi mới, lát cá mú vốn đã rất non mềm mang theo vị ngọt ngào thanh thanh của tự nhiên, xoa dịu vị giác vốn đang hơi tê dại vì bị nóng của Cố Niệm Chi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.