Chương 1922: Chỉ có một kẻ địch


Nghe tin Âm Thế Hùng bắt được Giám đốc truyền thông kia về nhanh như thế, Hoắc Thiệu Hằng vỗ vỗ vai anh ta:
Đại Hùng, làm tốt lắm! Tối nay 8cho cậu thêm đùi gà.


Âm Thế Hùng cười hì hì:
Hoắc thiếu, không cần đùi gà đâu, có thể cho tôi cái khác không? Ví dụ như phê 3duyệt Đơn xin kết hôn của tôi chẳng hạn…

Đúng là Giám đốc truyền thông, rất biết đánh trống lảng. Nhưng Hoắc Thiệu Hằng không phải người không biết gì, không dễ bị anh ta dắt mũi như vậy.

Mỗi một xu đều do anh vất vả làm lụng mà có ư? Bao gồm cả chuyện nhận tiền đi thuê người viết bài bôi nhọ hả?
Hoắc Thiệu Hằng đập dàn ý bài viết kia lên chiếc bàn trước mặt anh ta:
Tự anh đọc đi, thứ này trị giá chín mươi triệu à?


Xưa nay tôi chưa bao giờ nói mà không có chứng cứ hết.
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu:
Trước tiên, đề nghị anh nói rõ nguồn gốc chín mươi triệu này. Tôi nghĩ anh cũng chưa khai báo thuế đâu nhỉ?

Món tiền chín mươi triệu ngoài ý muốn, chỉ có đứa ngu mới khai báo thuế…
Giám đốc truyền thông sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lắp bắp nói:
Anh nói bậy gì đấy? Tôi thuê ai chứ? Anh đừng có mà ngậm máu phun người!

Anh ta lấy lại tinh thần, nghĩ rằng blogger
Vườn hoa Churchill
Lưu Đại Dũng đã chết, không còn ai biết chuyện này có liên quan tới anh ta nên rất mạnh miệng.

Anh có biết cái gì là rửa tiền không?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cái tên thiếu hiểu biết về pháp luật này:
Một khoản tiền lớn như thế được chuyển vào tài khoản của anh, anh có thể yên tâm thoải mái được ư?

Thực ra việc giám sát của ngân hàng cũng có vấn đề, tại sao một khoản tiền lớn như thế được chuyển vào một tài khoản bình thường mà lại không có báo cáo gì cả. Có điều, Hoắc Thiệu Hằng lại nghĩ, mấy chuyện rửa tiền trong nước thường được báo cho Sở Mật vụ mà Giám đốc Sở Mật vụ vẫn luôn là Hồng Khang Toàn…
Giám đốc truyền thông nói thầm trong bụng, khoanh tay nói với giọng điệu càng ngày càng không kiêng nể gì:
Đấy là người ta cho tôi, làm sao? Cho tặng cũng phạm pháp à? Tôi chẳng phải là công chức nhà nước, không khiến anh xen vào.

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày:
Ai tặng anh? Anh mà không nói được nguồn gốc sẽ bị tịch thu chín mươi triệu này đấy.

Trong nháy mắt, Hoắc Thiệu Hằng như trở thành người bị điếc có chọn lọc, nói lảng sa9ng chuyện khác:
Bố trí phòng thẩm vấn để Thái Tụng Ngâm và Giám đốc truyền thông đó có thể đối chất với nhau.

Đương nhiên trướ6c đó anh phải thẩm vấn Giám đốc truyền thông này đã.
Đi vào phòng thẩm vấn, Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống đối diện anh ta, nói:
Sao 5anh phải chạy?

Giám đốc truyền thông cố gắng giữ bình tĩnh, đẩy kính mắt lên:
Tôi không chạy, tôi từ chức một cách bình thường. Sếp, pháp luật không cấm từ chức, đúng chứ?

Thực ra có nói được nguồn gốc thì cũng sẽ bị tịch thu.
Giám đốc truyền thông trợn mắt nhìn anh:
Điều luật nào nói tôi không được nhận quà giá trị lớn? Anh không thể vô lý như thế được!

Hoắc Thiệu Hằng bắt chéo chân, vừa nghe anh ta nói nhảm vừa lật xem bảng kê chi tiết tài khoản ngân hàng mà Âm Thế Hùng mang về, bình tĩnh nói:
Pháp luật không cấm từ chức, nhưng pháp luật có nói sẽ thu hồi tài sản phi pháp và phải chịu hình phạt tương ứng nữa.


Cái gì? Tôi nào có tài sản phi pháp gì? Mỗi một xu tiền đều do tôi làm lụng vất vả mà có, anh đi hỏi xem ‘Tam Lang liều mạng’ ở Công ty giải trí nhà họ Thái là ai!

Cho nên những manh mối trông có vẻ chẳng liên quan gì đã móc nối lại với nhau rồi.

Nếu ngân hàng có báo cáo số tài sản khổng lồ này, chắc chắn Hồng Khang Toàn sẽ biết tin tức. Nhưng lão ta không yêu cầu ngân hàng điều tra rõ ngọn ngành mà lại giấu tin tức đó đi.

Chuyện thú vị rồi đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.