Chương 1923: Chỉ có một kẻ địch


Vừa thấy Thái Tụng Ngâm, anh ta đã muốn quỳ xuống lạy như gặp phải ma.


Tổng… Tổng giám đốc Thái!
Trán anh ta vã ra 8những giọt mồ hôi sáng lấp lánh.

Thái Tụng Ngâm nhìn anh ta, nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Đúng là cậu ta. Tôi bảo câ3̣u ta liên hệ với blogger kia.

Hoắc Thiệu Hằng hờ hững:
Không sao, chỉ cần vẫn còn ổ cứng, cái gì chúng tôi cũng có thể khôi phục được.

Giám đốc truyền thông:
!!!

Anh ta còn định giảo biện tiếp nhưng đã không kịp nữa rồi.
Mặt tên Giám đốc xám ngắt, hai chân đứng không vững.
Hoắc Thiệu Hằng đặt ba9̉ng sao kê chi tiết tài khoản của Giám đốc truyền thông ở trước mặt Thái Tụng Ngâm:
Anh ta mới nói số tiền chín mươi t6riệu này là bà cho anh ta.

Thái Tụng Ngâm xem đã tức tối:
Nói bậy! Tôi cho cậu nhiều tiền thế bao giờ? Tôi t5rả lương cậu một năm ba trăm nghìn đã đủ hậu hĩnh rồi, cậu…

Một tiếng sau, Hoắc Thiệu Hằng khôi phục toàn bộ dữ liệu đã bị xóa trong ổ cứng laptop của anh ta và tìm được email gốc về nội dung sơ bộ mà Thái Tụng Ngâm đã gửi.
Đúng như Thái Tụng Ngâm nói, bà ta chỉ muốn viết nội dung bôi nhọ Cố Niệm Chi, còn đối với Hoắc Thiệu Hằng thì là tán dương…
Nhưng nội dung bị thay đổi lại thật sự là ghê tởm, không thể chấp nhận nổi.
Tới lúc này, Giám đốc truyền thông kia đã hoàn toàn sụp đổ. Anh ta nằm rạp trên mặt đấy khóc ròng:
Tôi chỉ nhất thời bị ma quỷ xui khiến! Có người bảo tôi đổi nội dung hôm đó của Tổng giám đốc Thái và đồng ý cho tôi chín mươi triệu làm thù lao. Trước nay tôi chưa có được nhiều tiền như thế, nên... nên… tôi đồng ý. Dù sao thì Tổng giám đốc Thái cũng định bôi nhọ cô Cố và Thiếu tướng Hoắc…


Bôi nhọ cái đầu nhà mày!
Thái Tụng Ngâm giận dữ:
Rõ ràng tao chỉ nhắm vào Cố Niệm Chi, tao bảo mày bôi nhọ Thiếu tướng Hoắc bao giờ? Email tao gửi cho mày đâu?


Xóa rồi.
Tên Giám đốc cúi đầu ủ rũ nói.
Thái Tụng Ngâm bỗng hiểu ra. Bà ta nhào tới chỗ tên Giám đốc, đạp anh ta ngã xuống đất.

Thằng khốn ăn cây táo rào cây sung! Mày giỏi lắm! Mày muốn hại chết tao à! Nói! Ai cho mày tiền! Người đó bảo mày làm gì?

Hoắc Thiệu Hằng chìa dàn ý bài viết kia ra trước mặt Giám đốc truyền thông:
Tự anh xem đi, đây là cái gì?

Tên Giám đốc kia nhìn thoáng qua, vẫn còn bao biện:
Đây là nội dung Tổng giám đốc Thái bảo tôi tìm người viết, vì thế bà ấy đã cho tôi chín mươi triệu để bịt miệng.


Tao nhổ vào! Miệng mày mà cần tao bịt lại à? Sớm muộn gì mày cũng bị người ta hại chết thôi!
Thái Tụng Ngâm khinh thường lắc đầu:
Cả gia sản của tao còn chưa tới chín mươi triệu, tao lấy đâu ra để cho mày chứ? Thiếu tướng Hoắc, cậu ta đang nói dối đấy, cậu tuyệt đối đừng tin lời cậu ta.

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu:
Chúng tôi đã cầm lệnh khám nhà đi lục soát nhà cậu ta rồi, có lẽ sẽ có kết quả nhanh thôi.

Không biết kẻ đứng sau màn này là hận Hoắc Thiệu Hằng nhiều hơn hay hận Cố Niệm Chi nhiều hơn, hoặc cũng có thể là hận hai người như nhau?

Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy chẳng có gì lạ khi có người hận anh, bởi vì kẻ thù của anh thì đương nhiên phải hận anh thấu xương rồi.

Nhưng chuyện có người hận Cố Niệm Chi đến như vậy thì anh không hiểu nổi.

Cố Niệm Chi mới 19 tuổi, trước nay chưa từng làm chuyện xấu, ai có thể hận cô tới mức muốn hủy hoại thanh danh, để cô sống không bằng chết thế này?

Chẳng hiểu vì sao loại thủ đoạn này lại khiến cho Hoắc Thiệu Hằng nhớ tới sự kiện
H3aB7
hiểm ác hai năm trước, quả thực là không kém bỉ ổi và ác độc.

Hoắc Thiệu Hằng trầm ngâm, anh còn tìm được email có tệp đính kèm người đó gửi cho anh ta, chính là bản thay thế cho nội dung sơ lược kia, thậm chí còn cung cấp một số chi tiết được miêu tả vô cùng kỹ càng.

Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ nhìn nó một lát rồi xóa thẳng tay tệp đính kèm đó, đồng thời còn dùng phần mềm format do chính anh viết ra để format lại một phân khu trong ổ cứng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.