Chương 1924: Lạy như thần
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 533 chữ
- 2022-02-19 10:25:31
Ra khỏi tòa nhà Cục tác chiến đặc biệt, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Thiệu Hằng nheo lại.
Trời đã sắp sáng.
Là Cố Niệm Chi.
Cúi đầu nhìn mái tóc dài đen như tảo biển đang rủ xuống sau lưng cô, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy nóng ran người.
Nhận ra hành động nhỏ của cô, tim Hoắc Thiệu Hằng mềm nhũn, yêu cô tới tận xương tủy. Anh nhẹ nhàng bế cô xuống khỏi tủ giày, hôn trán cô, hỏi:
Em ăn sáng chưa?
Em vừa mới dậy, chưa ăn đâu. Đợi ăn cùng anh.
Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng tay trong tay cùng đi vào phòng khách.
Một tay Cố Niệm Chi nắm chặt áo thun của anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh, một tay khác khoác lên cánh tay đầy cơ bắp mạnh mẽ của anh.
Hai người đang hôn say đắm, trong phòng khách bỗng vang lên một tiếng bịch thật to, như có người vừa trượt ngã vậy.
Khi anh trở về với cơ thể đầy mồ hôi đã là hơn bảy giờ sáng.
Mang theo sự ấm áp của ánh nắng đi vào cửa, anh vừa mới cởi bộ đồ thường ngày bên ngoài ra, mặc vào áo thun đen rồi quay người định thay giầy thì đã thấy một bóng người nhỏ xinh ngồi xổm xuống, đặt một đôi dép thoải mái trước chân mình.
Bước chân vững vàng của anh bình tĩnh rời khỏi tòa nhà, trở lại biệt thự của mình.
Vẫn chưa tới sáu giờ, Ho6ắc Thiệu Hằng đổi sang đồ mặc thường ngày, ra sân huấn luyện tiến hành bài rèn luyện buổi sớm mỗi ngày: chạy việt dã mười cây số vượt 5chướng ngại vật.
Cố Niệm Chi cong mí mắt, hít sâu một hơi, say mê mùi hương trên cơ thể Hoắc Thiệu Hằng.
Anh vừa mới vận động xong, còn vương mùi mồ hôi ẩm ướt nhưng không hề khó ngửi mà còn tràn trề sự nam tính. Nó tựa như gió biển mùa hè phất qua gò má, tuy nóng hổi nhưng lại có cả vị mặn đặc thù của gió biển.
Hoắc Thiệu Hằng buông Cố Niệm Chi ra, vùi đầu vào cổ cô thở dốc.
Ánh mắt trong trẻo của Cố Niệm Chi lướt qua bờ vai rộng rãi của anh, bắt gặp Âm Thế Hùng đang nhe răng bò từ dưới đất dậy, sau đó kê lại chiếc bàn trà bị anh ta xô lệch đi.
Lẽ ra ban nãy anh nên chạy thêm mười cây số nữa…
Mơ màng nghĩ vậy, anh kéo luôn Cố Niệm Chi đứng dậy, ôm cô lên tủ giày trước cửa, một bàn tay nâng gáy, bàn tay kia khoác lên eo cô, cúi người xuống hôn cô.
Bầu trời màu nho8 đã ánh lên màu sáng trắng bạc vây quanh những đám mây trắng, mặt trời thì trốn sau những đám mây lúc nào cũng chực lao ra.
Lại mô3̣t đêm không ngủ nhưng Hoắc Thiệu Hằng không thấy mệt mỏi mà ngược lại, anh còn rất hưng phấn, có điều không thể nhận ra điều ấy từ vẻ bề n9goài thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.