Chương 1976: Chênh lệch rõ ràng
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1161 chữ
- 2022-02-19 10:31:01
Cố Niệm Chi đứng bên cạnh Chủ tịch Long. Những người kia cũng tùy cơ ứng biến, đứng chiếm những vị trí mấu chốt trên hành lang, thuận tiệ8n bao bọc Chủ tịch Long và Cố Niệm Chi ở chính giữa.
Tư thế bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc hoặc điên3 cuồng mất hết lý trí, sẽ không ai ra tay với người được bảo vệ ở giữa vòng.
Sắc mặt của Phó Tổng thống Ấn Độ cũng trở nên rất xấu.
Các cô cậu sao vậy? Đây là ngài Chủ tịch Quốc hội của Đế quốc Hoa Hạ, đặc biệt đến đây để chiêm ngưỡng trình độ y học cao siêu của các cô cậu đấy.
Các nhân viên y tế này đỏ bừng mặt.
Bởi cô biết tường ngoài không an toàn bằng tường trong.
Cô không biết những bức tường của bệnh viện này dày bao nhiêu, thế nhưng cô biết nếu đứng ở gần tường ngoài thì súng bắn tỉa hạng nặng hoàn toàn có thể bắn xuyên tường vỡ sọ.
Chắc phải có chứ. Làm sao phòng phẫu thuật lại không có nguồn điện dự phòng được?
Phó Tổng thống Ấn Độ vừa cười vừa nói và đi về phía trước cùng Chủ tịch Long.
Đúng lúc này, mấy cánh cửa lớn trước mặt đột ngột bật mở, đi ra ngoài là những nhân viên y tế mới chạy vội qua khi nãy.
Nhóm Chủ tịch Long vội dẹp sang bên tường, nhìn những nhân viên y tế đó chạy qua trước mặt.
Cố Niệm Chi kéo Chủ tịch Long đứng sát bức tường bên trong, cố ý né tránh bức tường ngoài.
Bởi vì Đại sứ, Lãnh sự và các nhân viên chủ chốt củ9a Đại sứ quán tại Ấn Độ đều gặp tai nạn giao thông, cho nên lúc này nhân viên Đại sứ quán bên cạnh Chủ tịch Long chỉ có trợ lý Dương, Du6ng Minh Tinh và mấy người trợ lý anh ta dẫn theo. Nhưng suy cho cùng cấp bậc của anh ta không phải là Đại sứ, cho nên cũng chưa có tư cá5ch được theo sát bên cạnh Chủ tịch Long. Bởi vậy, ngay cả anh ta cũng bị gạt bỏ khỏi vòng bảo vệ.
Chủ tịch Long lại rất quan tâm đến Cố Niệm Chi. Ông vươn tay kéo cô lại gần, thấp giọng nói:
Cháu cứ ở bên cạnh chú này, đừng có đi đâu hết.
Sức phán đoán của Cố Niệm Chi quả thật rất chuẩn xác.
Kẻ bắn tỉa ẩn nấp trên tầng cao đối diện ngắm thử vài lần, phát hiện mục tiêu cách tường ngoài càng lúc càng xa, sau đó dứt khoát đi đến bên kia tường trong.
Cô biết, chỉ cần đi theo sát bên cạnh Chủ tịch Long thì cô sẽ an toàn.
Quả nhiên, khi cô và Chủ tịch Long cùng được mọi người bảo vệ kín kẽ thì một số người đang muốn chen đến phía này lập tức lặng lẽ lùi lại.
Mấy tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp trên tầng cao đối diện phát hiện, cho dù ngắm bắn thế nào cũng không thể khoanh vùng đầu Cố Niệm Chi vào trong tầm nhìn chữ thập của ống ngắm.
Cố Niệm Chi không biết có người đang nhắm vào cô, nhưng đi theo Hoắc Thiệu Hằng nhiều năm, cô cũng hiểu đại khái là trong những thời điểm hỗn loạn thì nên đứng ở vị trí nào mới có thể né tránh được đầu ruồi của súng ngắm.
Đúng lúc nguồn điện ở tòa nhà bệnh viện được khôi phục thì bên này cũng vang lên một mệnh lệnh nhỏ.
Pull back.
(Rút lui)
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt.
Có điện, hành lang sáng trưng, dường như tất cả mọi người đều hò reo.
Điện thoại mới gọi đi chưa được bao lâu thì phía sau đột ngột truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Bọn họ quay đầu lại, thấy những nhân viên y tế mặc áo trắng đang chạy tới.
Có người lớn tiếng nói:
Phía trước tránh đường! Đang xảy ra sự cố ở phòng bệnh khoa Nhi! Mau tránh đường cho chúng tôi đi qua!
Đối với cô, điều này không phải là tùy cơ ứng biến mà là kiến thức thông thường đã thấm sâu vào trong xương tủy.
Phó Tổng thống Ấn Độ không ngờ bọn họ đi tham quan bệnh viện mà cũng gặp phải tình huống mất điện. Ông ta không khỏi vô cùng xấu hổ, quát tháo bảo các nhân viên của mình:
Chuyện gì thế này? Mất điện rồi, ở đây không có nguồn điện dự phòng à?
Mà cách tường ngoài còn có rất nhiều người không liên quan chắn giữa bọn chúng và mục tiêu. Trong tình huống này, trừ phi dùng tên lửa đạn đạo để phá hủy toàn bộ vị trí tầng nhà có mục tiêu, bằng không sẽ không thể động vào mục tiêu. Súng bắn tỉa hạng nặng căn bản vô tác dụng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tầng nhà đó không thể vẫn luôn mất điện, người của bọn chúng cũng không thể dụ nhân vật mục tiêu đi vào vị trí mà súng bắn tỉa có thể ngắm chuẩn được.
Cố Niệm Chi gật đầu. Đương nhiên cô biết chuyến đi này sẽ không bình yên vô sự, nhưng chẳng lẽ chỉ vì không yên ổn mà cô phải trốn trong nhà không đi đâu ư?
Ha ha, còn mặt mũi nào chứ!
Sắc mặt bọn họ đều rất khó coi.
Chủ tịch Long ngẩn người.
Một người đàn ông trông giống như bác sĩ đứng ở hàng đầu tiên nói với vẻ ủ rũ:
Thưa ngài Phó Tổng thống, bởi sự cố mất điện vừa rồi mà nguồn cung cấp oxy của một số phòng chăm sóc đặc biệt khoa Nhi xảy ra vấn đề…
Xảy ra vấn đề ư?
Phó Tổng thống Ấn Độ nhíu mày:
Xảy ra vấn đề thì giải quyết, nói với tôi có ích gì?!
Cuối cùng các tay súng bắn tỉa cũng nhận được mệnh lệnh. Bọn chúng vội vàng thu súng bắn tỉa lại, nhanh chóng rút khỏi tầng nhà đối diện.
...
Bệnh viện chắc hẳn phải có nguồn điện dự phòng chứ, đây là điều bắt buộc mà?
Nhân viên lập tức nói:
Để tôi gọi điện thoại hỏi xem sao.
Phó Tổng thống Ấn Độ ưỡn bụng đi tới, nói với vẻ đầy kiêu ngạo:
Hệ thống điện lực của chúng tôi có hiệu suất cực kỳ cao. Ngài xem, mới mất điện có năm phút đã khôi phục bình thường rồi.
Chủ tịch Long lịch sự gật đầu nói:
Quả thật không tệ. Thế nhưng nơi này không có phòng phẫu thuật sao? Phòng phẫu thuật có nguồn điện dự phòng không?
Chủ tịch Long cười xuề xòa, quay đầu lại bảo:
Hôm nay đến đây thôi, chúng ta đi tham quan chỗ khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.