Chương 1978: Không chối từ


Lịch sử nhã nhặn, thậm chí còn hết mực cung kính.

Ban đầu Cố Niệm Chi rất tức giận với trợ lý Dương và Dung Minh Ti8nh. Thế nhưng sau hai ngày ở Ấn Độ, có chút lý giải về điều kiện ở nơi đây, cô lại hơi đồng tình với bọn họ.
...
Nói chuyện điện thoại xong, trợ lý Dương vội vàng rời khỏi đó.
Từ th3ủ đô phát triển tiên tiến sầm uất náo nhiệt đi đến thủ đô Ấn Độ New Delhi, một nơi lạc hậu năm mươi năm so với thủ đô nước9 mình, không phải là thăng chức mà là đi đày.
Chứng kiến người từng hãm hại mình gặp chuyện xui xẻo, Cố Niệm Chi c6ũng nguôi giận rồi.

Em hơi đói nên đi ra ngoài một lát, mua chút thức ăn vặt.


Ha ha, hôm nay mọi người vất vả quá. Chúng ta về thôi, mọi người cũng về Đại sứ quán nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chờ vị Phó Tổng thống kia đến, chúng ta sẽ nói rõ với ông ta về việc trừng trị nghiêm kẻ đã gây ra tai nạn giao thông.

...
Hai mươi phút sau, Dung Minh Tinh bước từ trong thang máy ra, đúng lúc nhìn thấy đoàn người Chủ tịch Long đang hùng dũng đi tới từ đầu bên kia hành lang.
Ăn xong bữa tối, Chủ tịch Long dẫn theo người của mình đi đến bệnh viện thăm hỏi đại sứ và nhân viên Đại sứ quán bị thương do tai nạn giao thông.

Chủ tịch Long, mời đi bên này. Đại sứ được mổ vào buổi chiều hôm nay, cũng đã tỉnh rồi. Không có vấn đề lớn, chỉ là gãy xương sườn thôi.

Cô ta vội dừng bước, đứng ở cửa thang máy cười lễ phép chờ mọi người đi đến.
Nhìn thấy cô ta, trợ lý Dương cười hỏi:
Tiểu Dung, em đi đâu thế?

Trước kia cô vẫn cho rằng Chủ tịch Long là một người cổ hủ, mềm lòng, lại tốt bụng quá mức. Thế nhưng sau khi ra nước ngoài một chuyến với ông, cô mới biết, trước mặt những người ngoại quốc, ông vẫn luôn duy trì tác phong
tranh giành từng tấc đất
, thậm chí đến mức
tính toán chi li
.
Tính tình không bao giờ chịu thiệt thòi trước mặt những người ngoài quốc của ông khiến Cố Niệm Chi có thiện cảm. Nhờ đó mà cô cũng hiểu được vì sao ông vẫn luôn khoan dung với những việc trong nước. Bởi vì Chủ tịch Long phân biệt rất rõ người một nhà và người ngoài.
Dung Minh Tinh không vào mà đứng một mình trước cửa sổ ngoài hành lang nhìn bầu trời khuya đầy sao.
Người ở trong phòng một lúc lâu chưa thấy đi ra, người đứng ngoài thì giống như thần giữ cửa đứng không nhúc nhích, không chỉ không hé răng nửa lời mà ngay cả ánh mắt cũng lười ban phát. Cô ta cảm thấy nhàm chán, đứng một lúc trước cửa sổ rồi đi dọc hành lang về phía thang máy.
Chủ tịch Long không quên việc phải đòi lại công bằng giúp các nhân viên trong Đại sứ quán.
Cố Niệm Chi càng thấy kính phục Chủ tịch Long hơn.
Dung Minh Tinh không hiểu những gì trợ lý Dương đang nói, thế nhưng cô ta hiểu
bách phát bách trúng
là gì, sau lưng vô cớ dâng lên cảm giác ớn lạnh.
Loanh quanh ở ngoài cửa phòng vệ sinh một lúc lâu, cuối cùng Dung Minh Tinh quyết định đi thang máy xuống dưới lầu đi dạo một vòng rồi mới quay về. Cô ta không muốn để trợ lý Dương biết cô ta nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại.
Chính là giọng nói của trợ lý Dương mà cô đã nghe quen.
Dung Minh Tinh thấy hơi xấu hổ, định bụng chờ trợ lý Dương đi khỏi rồi mới bước ra ngoài.

Sao cơ? Đối phương quá giảo hoạt ư? Không phải đều đứng trên hành lang à? Súng bắn tỉa hạng nặng của các ông đâu rồi? Chẳng phải vẫn luôn khoe khoang với tôi là ‘bách phát bách trúng’ hay sao?

Thôi được, hôm nay bỏ qua đi. Ngày mai, cũng có lẽ là ngày kia, các ông cần phải mau chóng ra tay, nếu muộn chỉ e bọn họ sẽ về nước mất.


Cần tôi hỗ trợ ư? Tôi đã giúp các ông nhiều như vậy rồi, còn muốn thế nào nữa?


Được, đến lúc đó tôi sẽ bảo Tiểu Dung, trợ lý của tôi trợ giúp.

Lúc rón rén muốn khép cửa lại, chợt nghe thấy trợ lý Dương nhắc đến tên mình nên cô ta lập tức ngừng tay, vểnh tai lên chăm chú nghe.

Hôm nay các ông làm sao thế? Cơ hội tốt như vậy cũng buông tha sao?

Trên đường đi, cô ta nhìn thấy một phòng vệ sinh tương đối kín đáo, bèn đẩy cửa đi vào bên trong để giải quyết nhu cầu cá nhân.
Phòng vệ sinh chia làm hai bên, nữ trái nam phải, nằm ở chỗ hõm trong góc rẽ giữa hành lang và thang máy. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được chỗ này có một phòng vệ sinh.
Trợ lý Dương đẩy cửa phòng bệnh ra, mời Chủ tịch Long vào. Cố Niệm Chi nối gót theo sau.
Mấy vệ sĩ đeo tai nghe bluetooth đứng canh gác ngoài cửa đầy cảnh giác.
Cố Niệm Chi đã cố gắng hòa giải tình thế khó xử giữa hai người, nhưng Dung Minh Tinh không đón nhận thì cô cũng đành từ bỏ thôi.
...
Cô ta vào phòng vệ sinh soi gương, tô chút son rồi mới đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng vệ sinh vừa mới kéo ra một khe nhỏ, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng người đang nói chuyện.
Cô nghĩ giữa bản thân mình và bọn họ không phải là mối thù không đội trời chung, không đáng ph5ải canh cánh trong lòng. Bởi vậy thái độ của cô với Dung Minh Tinh tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối trở về khách sạn dùng cơm, cô không còn mặt nặng mày nhẹ với Dung Minh Tinh nữa. Ngược lại, Dung Minh Tinh vẫn đang né tránh cô, không đối diện cũng không nói chuyện với cô.
Cô mỉm cười đứng bên cạnh Chủ tịch Long, đỡ lấy cánh tay ông, còn ân cần săn sóc hơn các trợ lý.

Trợ lý Dương gật đầu cười với cô, nói:
Luật sư Cố, ngày mai còn phải nhờ cô ra sức giúp Đại sứ quán chúng tôi đàm phán với phía cảnh sát Ấn Độ đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.