Chương 1983: Chán sống rồi


Cố Niệm Chi cảm thấy sau lưng mình nhẹ bẫng, vừa mới ngẩng đầu lên, còn chưa kịp di chuyển, mấy người nhìn chòng chọc cô như8 hổ đói trong đám người đã xông về phía cô.

Nguy rồi!
Anh vung tay mạnh:
Bắn tỉa chuẩn bị! Giết sạch tám gã đàn ông đang đuổi theo mục tiêu cho tôi!

Sau đó anh đeo khẩu trang vào, cầm một khẩu súng bán tự động giảm thanh lên, nhảy ra khỏi cửa sổ tầng ba của tòa nhà.
Không biết là do chức năng cách âm của cánh cửa quá tốt hay là người bên trong đã đi xa mà tới lúc này cũng không ai mở cửa cho cô vào.
Đám người rượt đuổi phía sau càng ngày càng gần, còn cả tiếng súng dồn dập bắn xuống bên chân cô.
Mấy gã đàn ông Ấn Độ đê tiện sáng mắt, như bỗng chốc hưng phấn hẳn lên vậy, còn đám truy đuổi thực sự thì đi chậm lại, cười khả ố nhìn Cố Niệm Chi bị một đám đàn ông Ấn Độ thèm khát đuổi theo.
Trên một tòa nhà cách đó không xa, một người đàn ông dáng người cao lớn, cực kỳ đẹp trai vẫn luôn dùng ống nhòm quan sát tình hình phía Cố Niệm Chi. Cho tới khi nhìn thấy cô và Chủ tịch Long lạc nhau rồi còn bị một đám đàn ông Ấn Độ bỉ ổi đuổi theo, anh chợt giận tím mặt:
Đ m nó! Chán sống rồi à!

Thủ tướng Ấn Độ Dimo nhận được tin bạo loạn ở New Delhi, lập tức đưa ra mệnh lệnh cứng rắn: Cắt điện, cắt mạng, cắt thông tin viễn thông trên toàn bộ thành phố New Delhi! Cho tới khi nào bạo loạn kết thúc, trật tự được khôi phục mới thôi.
...
Cố Niệm Chi không còn cách nào chỉ đành chạy tiếp.
Những khuôn mặt đen đúa chuyển động xung quanh cô, phát hiện cô thân gái chạy một mình, ai nấy đều tay vươn ra túm lấy cánh tay cô, xé rách áo cô. Chỉ thoáng cái, áo của cô bị xé rách một bên tay áo, để lộ làn da trắng nõn nà.
Người này chính là Hà Chi Sơ.
Anh thở dài hôn lên trán Cố Niệm Chi:
Niệm Chi, em đừng sợ, chúng tôi luôn bảo vệ em mà. Em cầm lấy thứ này và đợi ở đây, đừng chạy đi đâu cả.

Ngửi thấy mùi hương lành lạnh quen thuộc trên người đối phương, Cố Niệm Chi khóc òa lên.

Giáo sư Hà!
Cô nhào vào ôm lấy eo người kia, gần như bật khóc nức nở.

Giáo sư Hà, tại sao thầy lại ở đây?
Cố Niệm Chi lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt to tròn ướt nước giống như mắt của chú nai nhỏ, vừa kinh hoàng vừa vô hại.
Hà Chi Sơ sờ đầu cô, cắn răng, nói sơ qua về kế hoạch của anh và Hoắc Thiệu Hằng cho cô nghe.
Hà Chi Sơ đưa cho Cố Niệm Chi một khẩu súng lục:
Ai vào thì giết, đừng chùn tay.

Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, nắm chặt khẩu súng trong tay.
Nhưng đúng vào lúc cô sắp chạy vào cửa lớn trung tâm thương6 mại, cánh cửa lớn kia đóng sầm ngay trước mắt cô!

Mở cửa! Mở cửa! Tôi là Cố Niệm Chi!
Lòng cô chợt nặng nề, dốc 5hết sức mình đập cánh cửa lớn, hét khàn cả giọng:
Chủ tịch Long! Cháu là Cố Niệm Chi đây! Cố Niệm Chi!

Cố Niệm Chi chạy vô định trên đường phố New Delhi, không biết phải đi đâu. Đến khi cô chạy tới mức thở hồng hộc, sắp ngã gục xuống đất tới nơi thì một bàn tay bất chợt vươn ra từ bên cạnh, kéo cô vào trong một nhà dân bỏ hoang.
Dây thần kinh Cố Niệm Chi căng thẳng như sắp đứt phựt, tưởng lại là một tên côn đồ khác, không kìm được định hét toáng lên. Nhưng người kia lại đưa tay lên bịt kín miệng cô lại.
Cô cắn răng, xoay người tiếp tục chạy về phía cánh cửa khác của trung tâm thương mại. Nhưng trước khi cô kịp chạy tới nơi, cánh cửa kia lại đóng cái rầm một tiếng.
Bởi vì đám người ở đây bị tiếng súng kích động, ngoài việc tấn công ngân hàng, bọn họ còn bắt đầu tấn công cả trung tâm thương mại, cho nên trung tâm thương mại lựa chọn đóng tất cả cửa chính lại.
Cố Niệm Chi thầm biết không ổn, lập tức vọt dậy, chạy3 theo vào bên trong khu thương mại.
Cô chạy theo đường hình zigzag, xuyên qua đám người, không để cho mình bị ống k9ính ngắm trúng, cũng ngăn chặn người muốn rượt đuổi cô.

Có người không buông tha cho em, bọn tôi định bắt rùa trong lọ. Niệm Chi, em có thể chống đỡ được không?

Nghe xong lời của Hà Chi Sơ nói, Cố Niệm Chi thở dài một hơi, sau đó vui vẻ vừa khóc vừa cười:
Thật ạ? Giáo sư Hà và Hoắc thiếu đều tới bảo vệ em ư?! Không sao! Em không sợ! Có hai người ở đây thì em còn sợ gì chứ! Nếu hai người nói trước với em, thì em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi!

...
Chẳng bao lâu, cả New Delhi trở thành thành phố bạo loạn.

Sếp!
Một đám người còn lại trong phòng giật mình hoảng hốt:
Anh đi rồi thì ai chỉ huy đây!


Giữ nguyên kế hoạch chỉ huy ban đầu!
Người kia phất tay, dùng tai nghe bluetooth ra lệnh.
Anh chạy về phía Cố Niệm Chi, đi xuyên qua đám người giống như Moses tách đôi Biển Đỏ, thống lĩnh bộ tộc của mình rời khỏi Ai Cập.
Những gã đàn ông Ấn Độ đuổi theo Cố Niệm Chi nhanh chóng bị bắn nổ đầu, ngã xuống đất, không một ai là ngoại lệ.
Vô số người dân xông ra đường, phóng hỏa, cướp bóc, đập xe, hò hét, trút hết cơn phẫn nộ trong lòng ra như phát điên.
Khói đen dày đặc bốc lên, xe ô tô bị đốt, xe máy trở thành chướng ngại vật trên đường, khắp đường phố đều là vết máu loang lổ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.