Chương 1984: Tình sâu không biết tự khi nào?
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 953 chữ
- 2022-02-19 10:31:01
Đâu phải chưa từng có tình huống bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau chứ.
Hà Chi Sơ biết hôm nay mình quá bốc đồng, quá mạo hiểm. An8h không bình tĩnh được như Hoắc Thiệu Hằng, nhưng anh cũng không muốn bình tĩnh được như Hoắc Thiệu Hằng.
Hà Chi Sơ ngẩn ra, cầm điện thoại của Cố Niệm Chi lên xem, khóe môi cong cong:
Đây là điện thoại mà Hoắc thiếu đã sửa lại cho em đúng không?
Cố Niệm Chi sửng sốt, hơi nghi hoặc ngó đầu nhìn thử:
Không phải chứ?
Cố Niệm Chi vội vàng đóng cửa lại.
Thực ra cánh cửa này đã hỏng then cài, bên trong cũng rất cũ nát, nhìn là biết ngay đã lâu lắm rồi không có ai ở, có vẻ hơi âm u.
Nếu như bình thường, chắc chắn Cố Niệm Chi sẽ chẳng bao giờ bước vào căn nhà thế này. Nhưng ở thời điểm hiện tại, cô lại cảm thấy nơi đây an toàn hơn bên ngoài rất nhiều.
Cô xem xét căn nhà một vòng, tìm được một cây gậy sắt dài chừng một thước bèn lấy ra cắm vào sau cửa làm then cài, sau đó lau sạch sẽ một chiếc bàn rồi ngồi xuống.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại về, luyến tiếc nhìn theo bóng Hà Chi Sơ thoăn thoắt biến mất.
Vừa mở cửa ra, tiếng ồn ào ầm ĩ bên tai không dứt, tiếng nổ ầm ầm, tiếng bước chân, tiếng súng, tiếng đập phá cướp bóc che lấp hết giọng của tất cả mọi người.
Cô kiên định lắc đầu:
Không, em không sợ, em thực sự không sợ!
5
Cô dừng một lát:
Thực ra cho dù hai người không tới, em cũng sẽ không sợ.
Cô sẽ dựa vào năng lực của bản thân để thoát khỏi nguy hiểm.
Cũng may là có Chủ tịch Long trọng nghĩa khí.
Tới lúc này, Phó Tổng thống Ấn Độ thật sự rất phục Chủ tịch Long. Ánh mắt của ông ta nhìn Chủ tịch Long đều mang theo sự tôn sùng, hoàn toàn không có dáng vẻ cố ý thất lễ như lúc ban đầu nữa.
Hà Chi Sơ chợt cảm thấy tim thắt lại, ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt cằm lên mái tóc cô, lặng lẽ ôm cô một lúc.
Hàng mi anh buông xuống, không nhìn thấy khuôn mặt cô, cũng không che giấu tình ý sâu nặng trong đôi mắt.
Hà Chi Sơ đẩy mạnh Cố Niệm Chi ra, hai tay nắm bả vai cô, đôi mắt hoa đào sóng sánh hơi lóe sáng, khuôn mặt đã quay lại vẻ lạnh lùng vốn có.
Ừm, vậy thì em phải nhớ này, tạm thời phải đợi ở đây, không được đi đâu cả. Tôi đi tìm người báo tin cho Chủ tịch Long, để ông ấy phái người đến đón em về.
Hà Chi Sơ lấy điện thoại ra nhìn, chợt sững người:
Điện thoại mất tín hiệu rồi.
Cô quấn chặt lấy chiếc áo khoác của Hà Chi Sơ vào người, cơ thể dần bớt run rẩy, răng cũng không va vào nhau nữa, lặng lẽ ngồi trong căn phòng, chờ đợi người khác tới tiếp ứng mình.
...
Anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên mái tóc ấy, yết hầu cuộn lên xuống, cố gắng hết sức lực toàn thân mới khống chế được bản thân không nói ra lời không nên nói.
Không thể để cô biết, anh vẫn còn yêu cô, vô cùng yêu cô.
Cô chỉ yêu Hoắc Thiệu Hằng.
Ánh mắt Cố Niệm Chi sáng tựa như ánh sao trên bầu trời đ6êm, lấp lánh trong căn phòng âm u, chật hẹp và cũ nát này.
Tại ban quản lý của trung tâm mua sắm, Phó Tổng thống Ấn Độ dẫn mọi người vào trong phòng họp mới thở phào một hơi:
Cuối cùng cũng đến rồi.
Tình huống ban nãy thực sự quá khủng bố, suýt chút nữa ông ta đã bị đám dân bạo loạn kia giẫm chết...
Tín hiệu mà em kết nối chính là tín hiệu di động dùng hệ thống vệ tinh Nam Đẩu của Hoa Hạ.
Hà Chi Sơ lại nhìn điện thoại của Cố Niệm Chi lần nữa rồi lắc đầu không nói gì. Anh mở một app bên trong lên, dùng điện thoại của Cố Niệm Chi làm thiết bị phát, kết nối với điện thoại của cô để lên mạng, thuận tiện dùng điện thoại của cô gửi tin nhắn và định vị cho Chủ tịch Long.
Tôi đi đây, em phải cẩn thận đấy.
Hà Chi Sơ cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Cố Niệm Chi.
Không những không có mạng, ngay cả điện thoại cũng không thể gọi được.
Cố Niệm Chi vội vàng lấy điện thoại của mình ra xem:
Hả? Của em có thể lên mạng, có thể gọi điện...
Anh luôn cho rằng, ý n3ghĩa của Cố Niệm Chi đối với anh và Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn khác biệt.
Điểm thua kém duy nhất của anh so với Hoắc Thiệu Hằng c9hỉ ở chỗ Cố Niệm Chi không yêu anh.
Nếu như ban nãy không phải Hà Chi Sơ kéo Cố Niệm Chi vào phòng mà là người khác. Cô có thể đảm bảo, bây giờ người kia đã thành
thái giám
rồi...
Cô không đi tay không, cô cũng có vũ khí phòng thân. Cho dù chỉ là một con dao găm sắc bén cũng có thể lấy mạng người khác.
Trong lòng Chủ tịch Long biết rõ nhưng không vạch trần, chỉ nhìn lướt qua những người nhà mình, âm thầm kiểm kê lại nhân số.
Đếm hết một lượt, ông lập tức phát hiện thiếu một người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.