Chương 1990: Chúng ta cùng đi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1081 chữ
- 2022-02-19 10:31:01
Cố Niệm Chi chậm rãi ló đầu ra từ phía sau cái tủ bị đổ, liếc qua một cái rồi nhanh chóng rụt về.
Cánh cửa kia đã bị bắn thành8 một cái lỗ tròn to bằng nắm đấm nhưng vẫn không bị đẩy ra, bởi vì thanh sắt mà Cố Niệm Chi dùng làm cài cửa thật sự quá có ích.
3
Người ở bên ngoài dường như đang nghi ngờ tại sao cửa đã bị bắn thế kia rồi mà còn chưa sập. Dù vậy, hắn cũng không dám xông lên.9
Người ở bên trong có súng, hơn nữa bắn còn rất chuẩn.
Dung Minh Tinh vốn rất tức giận, nhưng nghe Cố Niệm Chi nói như vậy, cô ta lại không giận nữa, cười khổ nói:
Thực ra cô nghi ngờ tôi cũng là lẽ thường. Nếu như lúc ấy trợ lý Dương không xuất hiện ngăn cản tôi, nếu như tôi có nói chuyện này với Chủ tịch Long thì ông ấy cũng sẽ nghi ngờ tôi như cô vậy. Hơn nữa, khi ấy tôi còn không có đoạn video này.
Không có bằng chứng gì mà dám tố cáo người ta, cho dù là ai cũng đều sẽ nghi ngờ.
Cố Niệm Chi gật đầu, buồn bực nhìn cô ta:
Thật ra cô không cần chạy tới đây đâu. Những người đó không phải là đối thủ của tôi.
Cô ngồi sóng vai với Dung Minh Tinh ở phía sau chiếc tủ, vuốt ve khẩu súng lục, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, hoàn toàn không nhận ra ban nãy cô mới dùng khẩu súng này giết một người.
Dung Minh Tinh thử mấy lần mới khàn giọng nói ra được:
Bây giờ cô đã tin tôi chưa?
Cố Niệm Chi gật đầu:
Ban nãy là tôi sai, thái độ của tôi không được tốt. Nhưng tôi không thể chỉ dựa vào lời nói một bên và đoạn video mà tin tưởng cô hoàn toàn được.
Chân Dung Minh Tinh bủn rủn, Cố Niệm Chi phải nửa ôm nửa dìu cô ta ra phía sau tủ, ngồi xuống.
Hiện giờ chỗ này chính là nơi an toàn nhất trong phòng, nhưng Cố Niệm Chi biết, sợ rằng nơi này không thể ở lâu được.
Đối phương đã biết cô đang ở đây, hơn nữa bọn chúng còn có súng ống mạnh mẽ, Cố Niệm Chi không biết Hà Chi Sơ sắp xếp thế nào, cũng không biết họ có xuất hiện không.
Đồng bọn đang mai phục ở chỗ tối của hai gã giương mắt đờ đẫn nhìn, sau đó vội vàng bắn quét xung quanh một hồi rồi mới bò rạp tới, kéo hai thi thể kia đi.
Cố Niệm Chi và Dung Minh Tinh đợi một lúc, phát hiện bên ngoài không còn động tĩnh gì.
Đương nhiên, tiếng ầm ĩ trên con đường cái cách đây không xa vẫn vọng tới liên miên không dứt, nhưng trước mắt thì xung quanh không có ai tiếp tục quấy rầy hai người nữa...
Trên trán gã đột ngột xuất hiện một vết 5đạn máu chảy đầm đìa.
Gã trợn trừng mắt, ngã gục xuống.
Hai người này đều là nhân viên ngoại tuyến tinh nhuệ của cảnh sát cao cấp Tokyo, thông thạo tiếng Trung, kết quả lại mất mạng ở New Delhi của Ấn Độ.
Lẽ nào cô ta không muốn về ư?
Trợ lý Dương híp mắt, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên phát hiện ra thiếu mất một người.
Tiểu Dung đâu? Có ai nhìn thấy Tiểu Dung đâu không?
Sau khi bắn xong một băng đạn, gã xoay người, dựa vào cửa nạp 6đạn cho súng.
Phụt!
Một tiếng súng nặng nề từ phía xa xa truyền tới.
Thực ra là… cô ta vẫn sẽ đi.
Bởi vì cô ta không biết Cố Niệm Chi đã nảy sinh nghi ngờ với tình huống hiện tại.
Chỉ có nghi ngờ thì mới cẩn thận.
Tại sao trong tay Cố Niệm Chi lại có súng chứ?!
Hơn nữa lại còn chống cự không mở cửa...
Sao lại như vậy?
Giọng nói và thái độ đều dịu đi rất nhiều.
Dung Minh Tinh vốn không định nhận sự giúp đỡ của Cố Niệm Chi, nhưng cô ta đã sợ đến nhũn cả chân, chẳng còn chút sức lực nào, dựa vào bản thân thì không thể đứng dậy nổi.
Cô ta đành cầm lấy tay Cố Niệm Chi, chậm rãi đứng dậy.
Dung Minh Tinh tức nghẹn. Đột nhiên cảm thấy Cố Niệm Chi vẫn là Cố Niệm Chi tự cao tự đại vô cùng gợi đòn ấy.
Dung Minh Tinh lườm cô:
Tôi đâu biết cô có súng chứ! Nếu tôi biết, tôi thực sự sẽ không...
Sẽ không sao?
Bởi vì, họ sẽ nấp trong bóng tối bảo vệ cô.
Chỉ nghĩ thôi Cố Niệm Chi cũng cảm thấy tinh thần tăng lên gấp trăm lần, không hề sợ hãi.
Cô đứng dậy, phủi bụi đất dính trên người, sau đó vươn tay ra với Dung Minh Tinh, nói:
Đứng dậy đi.
Cố Niệm Chi bò ra từ phía sau cái tủ bị đổ, nhích dần về phía cửa sổ. Cô bám vào khe hở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đúng lúc thấy được đám người kia bò rạp xuống kéo hai cái xác đi.
Cố Niệm Chi biết một người là mình giết, nhưng tại sao người còn lại cũng chết?
Thoáng suy tư một chút, cô lập tức kết luận là Hoắc Thiệu Hằng hoặc Hà Chi Sơ làm.
Cố Niệm Chi hiểu được ý của Dung Minh Tinh, trong lòng chợt thấy ấm áp.
Cô vươn tay ra nắm lấy tay Dung Minh Tinh, phát hiện tay cô ta vẫn đang run rẩy bèn siết chặt lấy bàn tay ấy:
Cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô.
Dung Minh Tinh:
...
Cô ta lẳng lặng rút tay về, dựa lưng vào tường thở hồng hộc, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở.
...
Đám quân tinh nhuệ cảnh sát cao cấp Tokyo vừa mới nói chuyện điện thoại với trợ lý Dương. Trợ lý Dương cũng rất kinh ngạc.
Trợ lý Dương bình tĩnh hỏi thăm Dung Minh Tinh ở đâu, nhìn có vẻ rất quan tâm tới cô ta.
Tất cả mọi người đều lo lắng cho an nguy của bản thân cùng với an nguy của chủ tịch Long, căn bản không ai quan tâm tới sự sống chết của một nhân viên Đại sứ quán nho nhỏ.
Lúc này trợ lý Dương mới cuống cuồng.
Lẽ nào Dung Minh Tinh đã chạy đi tìm Cố Niệm Chi rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.