Chương 1991: Chúng ta cùng đi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 607 chữ
- 2022-02-19 10:31:01
Để thể hiện mình không chém gió, người này vẫy tay về phía sau.
Có người cõng súng phun lửa xuất hiện, bắn vào cái cây cổ thụ nghiêng ngả trướ8c nhà. Cây cổ thụ lập tức bị thiêu cháy đen, khói đặc dâng lên bốn phía.
Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, túm lấy Dung Minh Tinh nói:
Cô đừng vội, nếu như ra thì chúng ta cùng ra.
Hả? Cùng ra á?! Nhưng bọn họ muốn mạng của cô đấy!
Cố Niệm Chi không dám nói lớn tiếng, đành phải ép giọng khẽ gọi cô ta:
Dung Minh Tinh! Cô làm gì thế! Quay lại đây mau!
Dung Minh Tinh nhoài người trên bậu cửa sổ nhìn ra bên ngoài qua khe hở ván gỗ, đúng lúc nhìn thấy người kia dùng súng phun lửa bắn vào cái cây. Ngọn lửa hừng hực và khói đen mù mịt như đòn đập thẳng vào tâm lý và thị giác của cô ta.
Cách xa như vậy, chưa chắc Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng đã có thể tới cứu cô.
Hơn nữa, lúc trước Hà Chi Sơ đã nhắc nhở cô, có lẽ sẽ xuất hiện tình huống này.
Cố Niệm Chi sợ tái mặt, vội vàng bật ra từ sau tủ, ôm chặt lấy Dung Minh Tinh:
Cô thần kinh à! Ra ngoài có hậu quả gì cô không biết sao?!
Tôi biết! Đó là tôi nợ cô!
Dung Minh Tinh như mụ mị đầu óc, cố chấp đòi ra ngoài chịu chết.
Bây giờ cả thành phố New Delhi đều chìm trong khói đặc và lửa cháy, 3cho bên chỗ bọn họ cũng không có gì bắt mắt.
Nghe thấy
súng phun lửa
, Dung Minh Tinh sợ tới mức không nói nên lời. Cô ta sững sờ dựa vào tư9ờng, ánh mắt dại ra, cả người đờ đẫn.
Cố Niệm Chi không hề sợ hãi, vì cô biết Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng đều đang âm thầm bảo vệ cô.
Ban nãy bọn họ còn ra tay giết người, nếu như đối phương thực sự dám dùng súng phun lửa, Cố Niệm Chi đảm bảo rằng, chắc chắn bọn họ chưa kịp bước v5ào căn nhà nhỏ này đã bị vùi thân trong biển lửa rồi.
Một phút!
Bên ngoài bắt đầu đếm giờ.
Dung Minh Tinh hồi thần, đồng tử co lại, đột ngột đẩy Cố Niệm Chi, lảo đảo bước từ sau tủ ra, đi về phía cửa sổ.
Dung Minh Tinh chưa từng trải qua chuyện thế này bao giờ, tinh thần gần như sụp đổ.
Cô ta quay đầu nhìn Cố Niệm Chi cười thảm:
Cố Niệm Chi, trước đây là tôi nợ cô. Để tôi đi ra, bọn họ sẽ nghĩ tôi là cô, cô cứ trốn ở đây đợi bọn họ đi rồi hẵng ra.
Dứt lời, cô ta lảo đảo đi về phía cửa.
Đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ không để cô ta ra ngoài, nhưng cô cũng biết lời Dung Minh Tinh cũng có lý.
Đối phương đã lấy ra cả súng phun lửa, nếu như cô vẫn cố thủ ở trong đây thì chẳng khác nào não tàn.
Tôi cảm thấy hình như bây giờ bọn họ cũng muốn cả mạng của cô luôn rồi.
Cố Niệm Chi nhìn cô ta:
Bây giờ cô đã trở thành nhân chứng quan trọng của vụ án trợ lý Dương phản quốc, bọn họ sẽ giết người diệt khẩu.
Dung Minh Tinh sợ run người:
Thật... thật sao?
Cố Niệm Chi gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
Chuyện này sao có thể nói đùa được chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.