Chương 2116: Tôi sẽ trông chừng cô ấy



Tất nhiên rồi. Nếu không sao tôi có thể thấy được cô chứ?
Lý Đức Hi cười:
Hiện tại cô chuẩn bị dẫn bọn họ vào tầng hầm. Còn hai 8tiếng nữa mới tới chín giờ, cô đừng để bị lộ tẩy.



Tôi sẽ cẩn thận.
Ánh mắt Bạch Sảng quét qua sảnh, bỗng dưng bắt gặp H3oắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.
Ông ta có vóc dáng không cao, mái tóc hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt lại vô cùng tinh ranh, vừa nhìn là biết phong thái của chủ ngân hàng có tiếng lâu đời.
Hoắc Thiệu Hằng sinh lòng cảnh giác nhưng vẫn trò chuyện với ông ta bằng giọng tiếng Anh chuẩn nước Anh.
Không biết vì che giấu ánh mắt người khác hay do hai người không kìm lòng được, Bạch Sảng t9rông thấy Hoắc Thiệu Hằng đưa lưng về phía mọi người, ấn Cố Niệm Chi ở trên tường, cúi đầu hôn cô trong một góc tương đối khuất. <6br>
Cố Niệm Chi ôm cổ Hoắc Thiệu Hằng, nhón chân, hôn rất nghiêm túc.
Bên đó vốn chẳng có mấy người, thỉnh thoảng có ai5 đi qua thấy hai người hôn nhau cũng chỉ nghĩ là người yêu rồi mỉm cười đi mất chứ chẳng để ý hai người là ai.
Triệu Lương Trạch dẫn Bạch Sảng tới, mỉm cười:
Đã chuẩn bị xong rồi, hai tiếng tiếp theo phải làm sao?


Tham gia tiệc rượu, nghe diễn thuyết, uống rượu vang.
Hoắc Thiệu Hằng nâng ly với anh ta.
Thật ra đây cũng là một trong những biện pháp che giấu thân phận lâm thời.
Bạch Sảng không quá rõ cách làm này nên chỉ mỉm cười. Đến lúc này còn có tâm trạng yêu đương, chẳng biết phải khen Hoắc Thiệu Hằng có phong độ Đại tướng hay nên khen chuyện tình cảm của Cố Niệm Chi quá suôn sẻ nữa.
Tới bảy giờ, cánh cửa lớn đóng lại, ánh đèn trong sảnh tối đi nhưng chẳng bao lâu sau lại sáng lên.
Một người đàn ông bụng phệ đứng trên bục, bắt đầu phát biểu.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười trò chuyện với Triệu Lương Trạch như một ông chủ ngân hàng chân chính.
Đứng nghe một lúc, Bạch Sảng cũng phải bội phục Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc sáng tới đây, anh ta đã để lại dấu vết nên lúc này có thể tìm được vị trí của những camera theo dõi ấy một cách dễ dàng.
Đi thang máy từ đây xuống tới tầng hầm thứ sáu cần ba phút đồng hồ.
Triệu Lương Trạch giật mình, chìa cánh tay ra:
Đi thôi, cô Bạch.

Bạch Sảng khoác tay anh ta, cùng anh ta đi vào sảnh tiệc rượu vừa rồi.
Trong vòng năm phút từ khi ánh đèn tối đi và sáng trở lại, tất cả người của Lý Đức Hi đã trốn hết từ sảnh ra hành lang.
Trang bị của bọn họ đã được đưa vào từ trước.

Triệu Lương Trạch đi vào toilet, vào một gian không người, đóng cửa lại. Tiếp đó anh ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống an ninh theo dõi của tòa nhà này.
Bọn họ tìm được Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đang nói chuyện ở trong góc.
Hai người này đã không còn hôn nhau nữa nhưng thái độ không coi ai ra gì khiến bất cứ ai muốn tới bắt chuyện đều biết điều rút lui.
Người này đúng là giả làm ai cũng giống, chắc hẳn đã tốn không ít công sức nghiên cứu về ngân hàng. Nếu không nhỡ có người trong nghề tới nói chuyện cùng, anh sẽ lòi đuôi ngay.
Mà không bao lâu sau, quả thật có một ông chủ ngân hàng đi tới.
Anh ta đi ra khỏi toilet, thấy Bạch Sảng đang khoanh tay, đứng dựa tường với nét mặt cô đơn.
Nhưng khi quay đầu nhìn thấy anh ta ra ngoài, cô ta đã thay ngay sang nụ cười xán lạn:
Anh xong rồi hả? Chúng ta qua tiệc rượu thôi.

Cả quá trình, Cố Niệm Chi chỉ đứng bên cười, sắm vai một
bình hoa
xinh đẹp.

Triệu Lương Trạch giả thiết thời gian camera không hoạt động và hình ảnh thay thế. Lúc này điện thoại anh ta trở thành một chiếc điều khiển từ xa của những camera đó.
Từ đó muốn biết tình hình canh gác xung quanh thì đều có thể nhìn được thông qua camera của đối phương.
Cố Niệm Chi cũng giơ ly rượu trong tay, không cam lòng nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
Ly của người khác đều là rượu vang, chỉ có cô là nước nho, còn là nước nho mới ép nữa chứ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.