Chương 2117: Tôi sẽ trông chừng cô ấy




Một giờ trôi qua, một giờ ba mươi phút trôi qua, một giờ bốn mươi lăm phút trôi qua.
Chỉ còn mười lăm phút nữa là tới chín giờ.
Từ đây đến cửa thang máy ngầm mất năm phút.
Đi thang máy hết ba phút nhưng lại cần năm phút cho cả quá trình từ lúc vào thang máy đến l3úc đi ra.
Anh làm bộ đắn đo, cau mày:
Cô Bạch, cảm ơn hôm nay cô đã giúp đỡ chúng tôi nhưng bên đó không quá an toàn, cô vẫn không nên đi thì hơn.


Các anh không biết rõ nơi này, tôi biết vị trí của tầng hầm.
Bạch Sảng cắn răng.
Anh ta buông tay Bạch Sảng ra, nhìn cô ta thật kỹ:
Cô ở đây đợi chúng tôi trở về.

Bạch Sảng hơi ru6n rẩy nhưng rồi lắc đầu ngay:
Em đi cùng các anh. Nếu gặp phải tình hình ngoài ý muốn, em có thể giải vây cho các anh.

Cô ta đẩy Triệu Lương Trạch ra, gọi Hoắc Thiệu Hằng:
Hoắc thiếu, tôi có thể đi cùng các anh không? Tôi cũng muốn giúp các anh một tay!


Không được!
Triệu Lương Trạch quát khẽ, nhìn cô ta chằm chằm bằng ánh mắt không vui vẻ gì:
Bạch Sảng, cô đủ rồi đấy!

Cố Niệm Chi nhìn cô ta, lại nhìn Triệu Lương Trạch, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Cô nói khẽ:
Hay là để chị ấy đi cùng chúng ta đi. Chỉ có một mình em là con gái, em cũng sợ… Có chị Bạch, em sẽ yên tâm hơn.

Thật sự cần phải trả một cái giá lớn như vậy ư?
Gân xanh trên trán Hoắc Thiệu Hằng gồ lên. Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí anh còn nghe được tiếng máu chảy trong mạch máu.
Cô ta biết Hoắc Thiệu Hằng luôn cảnh giác nhưng không ngờ được anh sẽ cảnh giác đến vậy.
Cô ta đã nói cho bọn họ biết tin tức nội bộ bí mật rồi mà vẫn không tin tưởng cô ta.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô thật lâu, không nói gì cả.
Lúc này Bạch Sảng đã nắm lấy tay Cố Niệm Chi, cười với Hoắc Thiệu Hằng:
Vậy thì đi thôi, đừng rề rà nữa.

Triệu Lương Trạch không dám suy nghĩ tiếp nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy khó chịu muốn nổ tung rồi, nhưng trên mặt anh ta vẫn phải giữ nụ cười tiêu chuẩn, kiên quyết lắc đầu:
Không, không được, cô không hiểu.

Bạch Sảng bắt đầu sốt ruột. Nếu cô ta không thể xuống đó cùng họ thì đúng là thất bại trong gang tấc.
Khóe mắt Hoắc Thiệu Hằng giật nhẹ.
Để Bạch Sảng đi cùng Cố Niệm Chi nghĩa là không rõ địch ta, không rõ sống chết.
Sao cô gái này có thể độc ác đến vậy nhỉ?
Chẳng lẽ anh ta phải tự tay bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của cô ta?
Giải vây thật ư?
E là lấy mạng thì có…
Triệu Lương Trạch hừ mũi, ánh mắt lướt qua cần cổ xinh đẹp của Bạch Sảng.
Hoắc Thiệu Hằng ngoảnh đầu lại, nhìn cô ta đầy ẩn ý.
Anh biết rõ bản thân Lý Đức Hi vẫn luôn chú ý phía bọn họ, chỉ cần hơi bất cẩn thôi Lý Đức Hi vốn đa nghi sẽ rụt chân về.
Để lại năm phút linh hoạt nữa, còn đâu không thể lãng phí thêm bất cứ phút nào.
Triệu Lương Trạch ấn nút khống chế camera,9 nói khẽ:
Có thể đi được rồi.

Lúc này giọng nói bình thản của Triệu Lương Trạch đã vang lên:
Nếu cô Bạch đã có ý muốn đi cùng thì chúng tôi không từ chối ý tốt của cô nữa. Cứ để cô ấy đi cùng đi, tôi sẽ chú ý tới cô ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.