Chương 2180: Nếu không có cô


Hoắc Quan Thần khẽ chớp mắt để nhìn kỹ lại lần nữa. Quả nhiên là Cố Niệm Chi…

Đây là kẻ sĩ xa nhau ba ngày, đến khi gặp lại phải nhìn vớ8i cặp mắt khác xưa à?

Cố Niệm Chi trong ấn tượng của ông vẫn là cô bé lanh lợi, thích tranh cãi hồi đầu năm Hoắc Thiệu Hằng dẫn về ra m3ắt.
Cô ta đã từng trông thấy viên kim cương trên chiếc nhẫn đó, tuy chỉ thấy một lần vào lúc bà nội còn sống từng mang ra cho Hoắc Thiệu Hằng xem.
Khi đó, cô ta đứng ngoài cửa nhìn vào phòng qua khe hở. Chính tai cô ta nghe được bà nội nói với Hoắc Thiệu Hằng rằng:
Thiệu Hằng, viên kim cương này bà để lại cho cháu. Sau này cháu hãy tặng nó cho cô gái cháu thật lòng muốn chung sống cả đời…

Viên kim cương ấy thật sự quá lớn, quá lấp lánh nên sau bao nhiêu năm La Gia Lan vẫn còn nhớ rõ từng mặt của nó.
Đài truyền hình Hoa Hạ phiên dịch song song sang tiếng Hoa.
Vị Tổng thống kia mỉm cười, nói:
Tôi rất vui vì đã được chứng kiến nghi thức đính hôn của hai người họ. Tôi hi vọng nếu có cơ hội sẽ được tham dự cả hôn lễ của họ, làm chứng cho cuộc hôn nhân của họ.

Ầm!
Nếu có thể ông thật sự hi vọng người chết là mình, vậy thì ông đã chẳng phải đối mặt với sự tức giận, xấu hổ, nhục nhã và tiếc nuối của mười mấy năm nay.
Tuy anh cả luôn giỏi giang hơn ông nhưng ông chưa từng ghen tị với anh mình mà chỉ thật lòng khâm phục, kính trọng. Mãi đến sau này ông mới biết hóa ra anh cả luôn nhớ nhung vợ mình, người phụ nữ mình yêu nhất.
Sự nhục nhã này không có người đàn ông nào chịu được.
Hoắc Học Nông nổi giận, chỉ vào mặt Hoắc Quan Thần mà mắng:
Tôi bảo nó vớ vẩn! Để tôi xem không có sự đồng ý của phụ huynh, nó có dám lấy con bé kia về không!


Đó là người mà Tổng thống Nga muốn đứng ra làm người chứng hôn cho đấy. Ba, ba nghĩ xem lời ba nói còn tác dụng nữa không?
Hoắc Quan Thần giận quá hóa cười:
Vả lại, người ba như con còn không phản đối mà ba lại định qua mặt con nhúng tay vào chuyện hôn nhân của Thiệu Hằng à?


Mày dám láo toét với tao à! Thằng con bất hiếu này!
Hoắc Học Nông quăng chén trà trên bàn về phía Hoắc Quan Thần.
Hoắc Quan Thần vội vàng tránh sang bên nhưng vẫn bị nước trà bắn vào người.

Nếu thằng cả còn sống thì đâu đến lượt mày lên mặt!
Nhớ tới Hoắc Quan Nguyên, đứa con cả mười mấy năm trước đã hi sinh vì nước nhà, Hoắc Học Nông không kìm được nước mắt:
Từ nhỏ mày đã không bằng anh mày! Tại sao lúc trước người chết không phải mày chứ?


Ồ, cuối cùng ba cũng nói ra rồi. Đúng vậy, con cũng rất tiếc vì sao người chết khi ấy không phải là con!
Hoắc Quan Thần đỏ bừng mắt.
Câu nói này của Tổng thống chẳng khác nào viên đạn hạt nhân đánh trúng đầu Hoắc Quan Thần.
Vừa rồi ông còn thề với lòng sẽ cho Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi biết mặt, không cho Cố Niệm Chi vào cửa nhưng nay đã như bị sét đánh trúng đầu, giận điên người.
Mắt Hoắc Quan Thần đen kịt đi, đầu cũng choáng váng, người lắc lư, hai chân gần như không thể đỡ nổi cơ thể mình.
Hoắc Học Nông đã qua tuổi thất tuần, đầu tóc bạc trắng. Lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm vào tivi, mặt ngày càng tụ máu thành màu gan heo.
Hai mắt lồi ra, một cánh tay quơ giữa không trung cuối cùng vỗ mạnh xuống bàn ăn:
Vớ vẩn! Thật là vớ vẩn! Còn bê cả ra quốc tế làm trò cười cho thiên hạ nữa! Gọi nó về đây cho tôi! Để xem tôi có đánh cho nó một trận không!

Hoắc Quan Thần mím môi, ánh mắt lạnh đi. Ông chắp tay sau lưng nhìn Hoắc Học Nông, hỏi lại:
Ba, ba vừa nói gì thế? Con không nghe rõ ba nói, ba có thể nhắc lại không?

Ông không thích kiểu con gái đấy, lại thêm hoàn cảnh gia đình cô có vấn đề nên vẫn luôn phản đối việc con trai mình ở bên cô.
<9br>Không ngờ con ông lại làm lơ người ba này, cầu hôn luôn với người ta, còn lên hẳn bảng tin thời sự.
Ông cũng muốn xem xem không có s6ự đồng ý của mình, Hoắc Thiệu Hằng sẽ lấy Cố Niệm Chi kiểu gì?
Đúng lúc Hoắc Quan Thần nảy ra suy nghĩ độc ác ấy, đoạn video trên tivi 5đã chuyển tới cảnh Tổng thống nói chuyện.
Ông đỡ vào bàn ăn để đứng vững lại, thở phì phò mà phần ngực vẫn tức tối như muốn nổ tung.
Trong nhà ăn yên ắng lạ thường.
Cuối cùng Hoắc Quan Thần cũng nhớ tới việc ngoảnh lại xem và phát hiện ra tình huống của Hoắc Học Nông còn tệ hơn cả mình.
Hoắc Quan Thần và Hoắc Học Nông vạch ra vết sẹo năm xưa, tấn công đối phương bằng những lời đau đớn nhất, chẳng còn ai chú ý tới tivi.
La Gia Lan lại làm lơ tất cả, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lúc này màn ảnh đang đặc tả chiếc nhẫn đính hôn cực lớn trên tay Cố Niệm Chi.
Ánh trăng dưới ánh mặt trời…
Đây là phản ứng đầu tiên của La Gia Lan!
Sau đó trong đầu kêu ong lên, cô ta đứng bật dậy, giơ tay che miệng với nét mặt vặn vẹo.
Thứ ánh sáng dịu dàng khiêm tốn nhưng lại lóa mắt đó ai từng gặp cũng sẽ chẳng quên được!

Không ngờ món đồ gia truyền của nhà họ Hoắc lại cứ thế rơi vào tay loại người như Cố Niệm Chi.

Viên kim cương này rõ ràng là của cô ta, tất cả những gì Cố Niệm Chi có hiện giờ đều là đánh cắp từ cô ta!

Má La Gia Lan hóp lại, sự ghen ghét như một con rắn độc chiếm cứ cả tâm hồn cô ta.

Cô ta và người như Cố Niệm Chi vốn chẳng hợp nhau.

La Gia Lan dần tỉnh táo lại, một sự ác độc lướt qua nơi đáy mắt.

Nếu trên đời không có Cố Niệm Chi, cuộc đời cô ta sẽ tốt đẹp nhường nào…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.