Chương 2204: Hết sức khinh bỉ ông


Bóng tối đột ngột ập xuống trước trạm xăng, có lẽ đối phương cũng không thể lường trước được điểm này.

Thấy bốn n8gười kia biến mất khỏi tầm nhìn, đám người này bỗng cuống cuồng xông ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Ra ngoài rồi bọn chúng m3ới cảm thấy mình đã quá hấp tấp, vội vàng nấp sau dãy cột trước cửa để quan sát tình huống trước mặt.

Sau khi án9h mắt đã thích ứng với bóng đêm, bọn chúng nhanh chóng nhìn rõ tình hình phía trước nhờ ánh trăng.
Chiếc xe Jeep6 kia vẫn đang dừng trong trạm xăng.
Vừa nãy tay súng bắn tỉa của bọn chúng đã bắn nổ bánh xe nên chắc chắn bốn n5gười kia sẽ không lái xe chạy trốn được.
Nhưng hiện giờ chỉ còn chiếc xe Jeep đậu ở đây, vậy bốn người kia đâu?
Cố Niệm Chi vẫn chưa hết hi vọng. Cô cảm thấy lúc này tất cả mọi người đều đang ở trên cùng một chiếc thuyền nên cần giúp đỡ lẫn nhau để cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Hoắc Thiệu Hằng nheo mắt.
Em tin tưởng bọn họ vậy ư? Lỡ chuyện này có liên quan đến bọn họ thì sao?

Anh nói chia nhau ra hành động, ngoại trừ muốn phân tán sự chú ý và hỏa lực của kẻ địch còn có một nguyên nhân khác mà anh không nói ra, chính ra muốn tách khỏi sự giám sát của hai nhân viên KGB kia.

Lúc nãy khi anh vào cửa hàng tiện lợi mua cacao nóng cho em, còn chưa bước vào trong đã phát hiện có người mai phục ở đó.
Anh đưa tay ra sau xoa đầu Cố Niệm Chi, tiếp tục nói:
Nhưng bọn chúng không ngờ rằng anh sẽ đi thẳng tới nên không ẩn nấp kĩ, bị anh phát hiện trước.

Cố Niệm Chi gật đầu hỏi:
Ý anh là trong đó có mai phục ư?



. Hoắc Thiệu Hằng đổi một chỗ khác, tiếp tục quan sát động tĩnh của trạm xăng đối diện.
Bọn chúng rất đông, vũ khí hoàn hảo, lại ở trong trạm xăng. Chúng ta không thể lấy cứng chọi cứng được.

Chẳng lẽ lại bốc hơi mất?
Bọn chúng sốt ruột, bắt đầu kêu gọi chi viện từ trên không.

Các anh vẫn chưa ra tay sao?! Mục tiêu đã chạy mất rồi! Nếu còn không ra tay thì chỉ có nước cạp đất mà ăn!

Nếu dồn ép đối phương quá mức, muốn lấy mạng đổi mạng với bọn chúng thì không ai trong số họ có thể thoát được vụ cháy nổ trạm xăng.
Bởi vậy việc cấp bách nhất là phải thoát khỏi trạm xăng.

Nhưng chúng ta vốn đã ít người, nếu đi cùng với nhóm người Vladimir…

Bây giờ mới chớm hè, rừng bạch dương cành lá xum xuê, hễ gió thổi qua là lại kêu lên xào xạc. Máy bay không người lái của đối phương không thể bay được đến đây.
Chỉ cần bay đến là chúng sẽ mắc vào những cành cây ngang dọc và chi chít như mạng nhện này mà mất đi tác dụng.
Cố Niệm Chi đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, vừa thở hổn hển vừa hỏi nhỏ:
… Hoắc thiếu, sao chúng ta và mấy người Vladimir lại phải tách ra hành động?

Ngay sau đó, giữa không trung vang lên những tiếng vù vù, từng chiếc máy bay không người lái loại nhỏ bay lên từ phía sau cửa hàng tiện lợi và hướng thẳng tới trạm xăng.
Hiển nhiên những máy bay không người lái loại nhỏ này được dùng để trinh sát. Nhưng nhìn kiểu dáng thì chúng không phải là sản phẩm quân sự mà là sản phẩm dân sự được gắn thêm máy ghi hình có độ rõ nét cao. Có lẽ còn có cả thiết bị hồng ngoại xa, không chắc là có thể nhìn thấy bao xa trong bóng tối.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đã đưa Cố Niệm Chi lẩn vào khu rừng bạch dương ở phía Bắc trạm xăng.
So với kẻ địch thì bọn họ ít người hơn, đã vậy lại chia làm hai đội, rất dễ bị bọn chúng đánh bại.
Hoắc Thiệu Hằng quan sát phía trước một cách cảnh giác, không cúi đầu xuống mà chỉ hỏi nhỏ:
Em nói xem?

Cố Niệm Chi:


Lỡ như chuyện này là bọn họ
vừa ăn cắp vừa la làng
thì sao?

Hoắc Thiệu Hằng ở trong nghề đã nhiều năm, có chuyện gì là anh chưa gặp đâu?

Câu nói
việc nhà binh không ngại gian trá
cũng không phải chỉ là ví dụ trên giấy.

Nhưng quan hệ giữa Cố Niệm Chi với Vladimir và chú tài xế thân thiết hơn. Cô phản bác theo bản năng:
Không đời nào! Làm như vậy quá nguy hiểm. Nếu muốn đối phó với chúng ta thì họ cần gì phải làm phức tạp như vậy?



Việc này rất khó nói. Có lẽ không, cũng có lẽ sẽ có. Nhưng kinh nghiệm nói cho anh biết lúc này chúng ta không thể tin tưởng bất kỳ ai mà chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau.
Lập trường của Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi khi cân nhắc vấn đề không giống nhau, xuất phát điểm cũng khác nhau.
Còn nữa, em nghĩ kỹ mà xem, tại sao lúc ở trạm xăng những gã côn đồ kia chỉ bắn vào bánh xe mà không trực tiếp bắn bình xăng?


Cố Niệm Chi:




Bởi vì chúng không muốn Vladimir và Ivan bị liên lụy. Bắn xẹp lốp xe là để cho bọn họ có cơ hội trốn thoát.
Hoắc Thiệu Hằng nói từ tốn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.