Chương 2205: Hết sức khinh bỉ ông
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 968 chữ
- 2022-02-20 03:20:07
Hoắc Thiệu Hằng nhìn ra được sự lo lắng của Cố Niệm Chi. Anh kéo cô lại, cúi đầu hôn lên trán cô an ủi:
Ngoan, anh sẽ không sao đ8âu.
Không thể nổ súng từ vị trí này, vì chỉ cần nổ súng thì đối phương sẽ biết được vị trí của bọn họ.
Cố Niệm C3hi cũng đã hiểu ra. Cô vã mồ hôi tay.
Vậy anh đi ra chỗ khác nổ súng thì không sợ bọn chúng biết được phương hướng và vị trí của9 mình ư?
...
Người lãnh đạo thứ hai của KGB Vladimir và chú tài xế đã lợi dụng đêm tối nhanh chóng chạy trốn khỏi trạm xăng. Thân thể mập mạp ì ạch ngày thường lúc này lại bộc phát ra năng lực hành động phi thường.
Phương hướng trái ngược hoàn toàn với Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng dẫn theo Cố Niệm Chi chạy về hướng Bắc, trốn vào rừng cây bạch dương bên kia đường quốc lộ. Còn Valdimir và tài xế lại chạy về hướng Nam, vòng qua trạm xăng và cửa hàng tiện lợi, băng qua đường quốc lộ từ một bên khác rồi mới vào trong rừng bạch dương.
Làm vậy quả thực có thể phân tán sự chú ý và hỏa lực của kẻ địch.
Nhưng tiền đề phải là cả bốn người bọn họ đều là mục tiêu. Nếu chỉ có hai người là mục tiêu thì làm như vậy chính là đang phân tán nhân lực và năng lực tấn công của chính mình.
Anh ta ngẩng đầu cười nói:
Không ngờ ông cũng có lúc thông minh, biết được Thiếu tướng Hoắc cố ý muốn tách khỏi chúng ta.
Hừ!
Trong phút chốc chú tài xế đã lộ nguyên hình:
Bọn họ nghi ngờ chúng ta! Mau nói đi! Những người này có phải do anh dụ đến không?
Vladimir bị chú tài xế làm cho giận tím người.
Mẹ kiếp! Con mắt nào của ông thấy được đám người kia có liên quan đến tôi?!
Vladimir không nói gì, sầm mặt lại đạp cho ông ta một cái.
Đừng lên tiếng, đi nhanh lên!
Đi đâu đây?
Chú tài xế nhìn anh ta đầy hoài nghi.
Nhóm Cereus đã cố ý tách khỏi chúng ta rồi, chẳng lẽ anh còn muốn tụ họp lại với họ sao?
Vladimir câm nín.
Nhưng bản năng bẩm sinh muốn tiêu diệt kẻ địch khiến anh nhanh chóng kiên quyết rời đi.
Thân hình khỏe khoắn như báo đen của Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng biến mất trong khu rừng bạch dương rậm rạp um tùm.
Cố Niệm Chi lặng yên nhìn về phía anh biến mất, bàn tay ôm lấy trái tim đang không ngừng nảy lên thình thịch. Cô từ từ thu mình lại phía sau chiếc vali, cả người cuộn tròn, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Chi sáng lên như tuyết trắng.
Anh nhận ra thực ra cô vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định vì không muốn cho anh lo lắng.
Hoắc Thiệu Hằng đau xót trong lòng. Một người luôn luôn hành động dứt khoát như anh trong khoảnh khắc cảm thấy quyến luyến không muốn rời xa.
Một mình anh sẽ dễ dàng thay đổi vị trí hơn.
Hoắc Thiệu Hằng vừa nạp đạn cho khẩu tiểu liên vừa nói nhỏ:
Đối6 phương là mafia Nga, vũ khí trong tay đủ để đối chọi với quân chính quy. Anh phải thử xem rốt cuộc bọn chúng mang theo vũ khí gì5.
Khả năng đáng sợ nhất chính là bọn chúng mang theo súng phóng tên lửa RPG-7. Nếu dùng thứ đó để bắn vào rừng cây bạch dương thì trăm phát trăm trúng, mỗi lần trúng sẽ bùng lên một biển lửa.
Hoắc Thiệu Hằng không nói rõ ràng cho Cố Niệm Chi biết vì sợ cô bị dọa sợ.
Chú tài xế vẫn đầy ngờ vực:
Đừng nói là nhóm Cereus nghi ngờ anh, ngay cả tôi cũng nghi ngờ đấy. Con người anh luôn mang đầy ý đồ xấu xa. Hơn nữa nếu anh có liên quan đến bọn chúng chẳng lẽ lại để cho tôi phát hiện ra hay sao?
Vladimir giận đến phát điên, bóp cổ chú tài xế, nói:
Nếu bọn chúng có dính dáng đến tôi, tôi lại để chúng ra tay ở trạm xăng à?! Con mẹ nó, nếu không cẩn thận thì cái mạng của tôi cũng tiêu rồi! Ông có não không vậy?!
Chú tài xế bị anh ta siết cổ đến trợn mắt, vội nói lời xin lỗi:
Biết rồi! Tôi trách nhầm anh, anh buông tay ra được không?!
Khi máy bay do thám không người lái của kẻ địch đang lượn lờ trên trạm xăng thì Vladimir và tài xế đã đến được rừng cây phía sau cửa hàng.
Hai người vừa vòng đến phía sau cửa hàng liền phát hiện ở sân sau còn có bốn năm người đang điều khiển máy bay không người lái.
Chú tài xế ló đầu ra nhìn, kinh ngạc trợn to mắt, nói lẩm bẩm:
Cũng chuẩn bị đầy đủ ra phết.
Hừ!
Vladimir buông tay ra nhưng lại đá tài xế một cái.
Trí thông minh của ông chưa bao giờ được dùng đúng chỗ!
Tôi không thông minh.
Chú tài xế xoa xoa cổ họng:
Chẳng qua tôi cẩn thận hơn người khác một chút xíu mà thôi.
Hừ! Tên xấu xa làm việc cẩu thả như ông còn có mặt mũi nói mình cẩn thận à?
Ha ha, anh không tin cũng được thôi.
Chú tài xế nhìn Vladimir:
Lần nào anh cũng thầm so bì số like trên trang cá nhân với tôi, anh tưởng tôi không biết hả?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.