Chương 2357: Người hận nhất
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1313 chữ
- 2022-02-20 03:36:23
Tạ Thận Hành gật đầu liên tục:
Nói rất hay! Hoắc Học Nông, ông mặt dày thật đấy! Có giỏi thì ông nuôi con riêng cháu riêng của mình bằng8 năng lực đi. Sao phải hao tâm tổn sức cướp tài sản của con trai ông? Hơn nữa tài sản của Quan Nguyên thật ra là di sản của chị tôi, tài3 sản của nhà họ Tạ tôi, sao ông dám tính toán?
Tôi tính toán cái gì? Đó đã là tài sản của con trai tôi thì tôi cũng có phần.
9Hoắc Học Nông ngang ngược nói:
Thiệu Hằng còn cần số tiền ít ỏi này à? Nó có 80% quỹ ủy thác mà bà nội nó để lại, Quan Nguyên chỉ được 610% mà nó cũng muốn à? Đều là máu mủ ruột già, sao nó có thể nhìn chú nó, anh em họ của nó khó khăn khốn cùng chứ!
Hoắc Học Nô5ng, phải nói là ông vô cùng vô sỉ đấy.
Tạ Thận Hành muốn phun nước bọt lên gương mặt đỏ tím kia của Hoắc Học Nông:
Thiệu Hằng có tiền hay không cũng là chuyện của nó, còn Chương Bảo Thần và Chương Văn Kiệt thì liên quan gì? Họ không có tiền thì trách họ không có một người bà không có tiền ấy. Ai bảo Chương Phong không có tiền đâu?
Lúc này Hoắc Học Nông cũng hối hận thật rồi, vừa nãy ông ta nên thuận miệng đáp đã gặp một lần, chứ không nên im lặng bảo không quen...
Không nên thể thốt phủ nhận, làm La Gia Lan kéo luôn mình xuống nước.
Đương nhiên, ghê gớm nhất chính là Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi chớp thời cơ cực nhanh, thấy Hoắc Học Nông đang dần yếu thế, cô vội nói:
Ông Hoắc, thật ra ông Tạ chỉ muốn xem di chúc của bác Hoắc mà thôi. Nếu ông không nhớ đã để nó ở đâu thì cháu tìm giúp ông nhé? Hay là để Hoắc thiếu sai người tìm cho ông? Cháu biết Cục tác chiến đặc biệt có một đội chuyên đi tìm đồ bị mất.
Ông Hoắc, hóa ra ông không giữ di chúc à? Vậy sao ông còn lừa tôi bảo là có? Hơn nữa ông còn nói ba tôi không để quỹ ủy thác cho tôi mà là cho Thiếu tướng Hoắc chứ?
La Gia Lan trào phúng nhìn ông ta:
Xem ra ông nên suy nghĩ kỹ, khi ở Pháp ông đã gặp Yamaguchi Yoko hay chưa thì còn có lợi hơn nhiều đấy.
Cô ta đang ám chỉ cho Hoắc Học Nông, chỉ cần làm chứng là khi đó cô ta có tiếp xúc với Yamaguchi Yoko thì cô ta sẽ chia một nữa quỹ ủy thác cho Chương Văn Kiệt.
Được lắm, ông Hoắc còn có chiêu này à?
Thái Thắng Nam cũng thoáng sửng sốt, sau đó vẻ mặt cô ta tỏ rõ nét vui mừng, cô ta nói theo:
Ông Hoắc nói không sai, nếu tài sản này là của Thiếu tướng Hoắc thì luật sư Cố nên tránh hiềm nghi. Cô không thể tiếp tục biện hộ cho vụ án này đâu.
Nếu có thể đẩy được Cố Niệm Chi đi thì dù Tống Cẩm Ninh muốn kiện La Gia Lan tội cố ý mưu sát, vụ rửa tiền của tòa án Thụy Sĩ, thậm chí là vụ án về manh mối di chúc mới lộ ra, Thái Thắng Nam đều có tự tin giành phần thắng.
Vừa nãy cô ta đứng bên khích bác ly gián, nói gì cũng có ý đồ riêng, đừng tưởng ông đây ngốc!
Ánh mắt Hoắc Học Nông lạnh lùng nhìn Cố Niệm Chi rồi nói:
Cô là vị hôn thê của Thiệu Hằng, nếu chuyện này liên lụy đến Thiệu Hằng thì cô cũng không tránh được hiềm nghi, không thể tham gia vào vụ án này đâu.
Cố Niệm Chi ngẩn ra.
Tạ Thận Hành càng nói vậy thì Hoắc Học Nông càng thấy thương cho cả nhà Chương Bảo Thần.
Đều là cốt nhục của ông ta nhưng địa vị lại khác nhau một trời một vực, sao mà ông ta nhịn được?
Ông ta cắn chặt răng, nhất quyết không chịu đưa di chúc của Hoắc Quan Nguyên ra, thậm chí ông ta còn nói:
Mấy người đừng bị đứa con gái này lừa, di chúc của Quan Nguyên đã mất từ lâu rồi, năm đó tôi quá buồn khổ nên không biết đã để nó ở đâu.
Hoắc Học Nông bị mấy lời hung ác của Tạ Thận Hành làm chấn động.
Vừa nãy ông ta nói vậy chỉ là để hù dọa họ mà thôi, đừng có ép ông ta lấy di chúc của Hoắc Quan Nguyên ra.
Vậy mà Tạ Thận Hành lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, ông ta còn muốn để cả nhà Chương Bảo Thần đi làm thân với nhà họ Tạ đấy.
Tạ Tư Nghiên đã qua đời nhiều năm như vậy, sao họ không thể nể mặt ông ta mà đối xử tử tế với gia đình Chương Bảo Thần chứ?
Nếu như giờ là thời trước đó, Tạ Tư Nghiên là vợ cả thì Chương Bảo Thần cũng phải gọi bà là
mẹ
mà, nhà họ Tạ cũng là nhà ngoại của Bảo Thần thôi.
Ánh mắt Hoắc Học Nông lóe lên, ông ta muốn xuống nước, nhưng phòng bệnh có nhiều người ngoài như vậy, ông ta không thể vất hết mặt mũi được.
Ông nghĩ chúng tôi tin à?
Tạ Thận Hành ép hỏi:
Chúng tôi có thể kiện ông ra tòa.
Cứ kiện đi!
Hoắc Học Nông cười gằn:
Ông vừa đi kiện thì tôi sẽ nhảy thẳng từ lầu hai mươi này xuống!
Tạ Thận Hành bị cái bản mặt không biết xấu hổ và khí thế liều mạng đó làm hoảng hốt, nhưng ông nhanh chóng định thần lại, cười lạnh:
Nếu đã vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa. Từ nay về sau, tôi và ông không có bất kỳ quan hệ nào với nhau, cũng đừng liên lạc. Tôi chỉ nhận Thiệu Hằng và Niệm Chi, nếu Quan Thần nhận người cậu này thì tôi cũng không làm khó nó. Còn ông à, xin lỗi, sau này chúng ta là người dưng nước lã, đừng nói với người khác là ông có quen tôi, chứ đừng nói chi là người thân gì cả.
Cố Niệm Chi lườm một cái rồi cười nói:
Tôi phải tránh cái gì chứ? Xin hỏi luật sư Thái, cô đã thấy di chúc của ông Hoắc Quan Nguyên chưa?
Thái Thắng Nam mỉm cười lắc đầu:
Đương nhiên là tôi chưa nhìn thấy, nhưng thân chủ của tôi nói...
Xin lỗi, thân chủ của cô nói không có nghĩa là di chúc có hiệu lực pháp lý, cũng không được pháp luật bảo vệ, cho nên lời cô ta nói chẳng có tác dụng gì.
Cố Niệm Chi đưa tay ra lắc lắc, rồi nhìn ngược về phía Hoắc Học Nông:
Ông Hoắc à, ông luôn miệng nói chuyện này sẽ liên lụy đến Hoắc thiếu, cháu phải tránh nghi ngờ. Vậy là ông thừa nhận bác Hoắc Quan Nguyên có di chúc, hơn nữa trên di chúc viết quỹ ủy thác của bác ấy hoàn toàn thuộc về Hoắc thiếu sao?
Đương nhiên là không có.
Hoắc Học Nông lập tức phủ nhận:
Nó có di chúc, nhưng trên di chúc không đề cập đến chuyện phân chia tài sản, cho nên quỹ ủy thác chỉ có thể thuộc về tôi và La Gia Lan.
Vậy thì được rồi.
Cố Niệm Chi vỗ tay:
Vậy thì nó liên quan gì tới Hoắc thiếu đâu, mà càng không có quan hệ gì với cháu. Đã vậy rồi thì sao cháu lại phải rút đơn kiện chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.