Chương 2462: Đá nhân duyên cầu lương duyên
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 733 chữ
- 2022-02-21 03:31:33
Trong hình là căn nhà nhỏ ba tầng bằng gỗ kiểu nhà Đường, cửa sổ gỗ trên tầng ba được chống bằng một thanh tre mỏng.
Mấy 8bông hoa anh đào nở rộ rực rỡ bên ngoài cửa sổ, dưới tán hoa có hai người phụ nữ mặc kimono đang ngồi uống trà.
Một cô g3ái xinh xắn tóc dài ngồi bên cửa sổ, đưa tay chống má, nhìn người đối diện.
Người phụ nữ đối diện đeo kính gọng đen, nhì9n qua phải gần 40 tuổi, nếp nhăn bên gò má rất rõ ràng.
Bởi vì từ Đế Đô đến Kyoto không có máy bay thẳng mà chỉ có thể tới Tokyo trước rồi mới đi tới Kyoto.
Anh đã chuẩn bị xong dấu vân tay và hóa trang mặt mũi, chính anh nhìn mình còn thấy khác hẳn, hộ chiếu và thẻ tín dụng trên người đều là thân phận và dáng vẻ hiện tại của anh.
Hoắc Thiệu Hằng quyết định ngay:
Nhớ theo dõi kỹ, tôi sẽ cho người tới tiếp ứng ngay.
Anh cúp máy, định đích thân tới Nhật Bản một chuyến.
Khi Cố Niệm Chi đi ra ngoài thì anh đã trên đường đến sân bay.
Cô gọi điện thoại cho anh, nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, cô buồn bực hỏi:
Hoắc thiếu à, anh đi đâu rồi?
Hai người cùng mỉm cười nhìn về nhánh anh đào nên chụp được chín6h mặt.
Cô gái trẻ tuổi tóc dài đúng là Đậu Khanh Ngôn, còn người phụ nữ trung niên ngồi đối diện có dáng vẻ rất giống Ya5maguchi Yoko.
Dừng một chút, cô nhỏ giọng nói thêm:
Mai gọi điện thoại cho em...
Mai là ngày tuyên án quỹ
Thiên sứ ở nhân gian
, Cố Niệm Chi rất muốn được chia sẻ niềm vui đó với Hoắc Thiệu Hằng.
Sau mười phút, máy bay cất cánh, bay thẳng đến Tokyo Nhật Bản.
Ba tiếng sau, Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng rời khỏi sân bay, chỉ trong mười lăm phút, họ đã gọi một chiếc taxi chạy đến Shinkansen, bắt chuyến tàu từ Shinkansen đến Kyoto.
Thanh Thủy Tự nổi tiếng với chuyện cầu duyên, là ngôi chùa cổ nhất ở Kyoto, kết cấu toàn bộ bằng gỗ, nằm ở trên cao có thể quan sát được toàn bộ thành phố, mùa xuân có anh đào, mùa thu có lá phong, phong cảnh vô cùng tuyệt mỹ.
Đầu tháng sáu, anh đào ở đây đã sớm tàn, trông không giống như hình là mấy.
Ừ, ngoan, anh cúp máy đây.
Hoắc Thiệu Hằng bước ra khỏi xe, trước mặt anh là ga T3 sân bay quốc tế Đế Đô, chuẩn bị lên chuyến bay đi Tokyo Nhật Bản.
Vất vả cả chuyến đi, khi tới nơi thì trời đã sáng.
Sáng sớm ở Kyoto cổ kính, khắp nơi được bao phủ bởi lớp sương mù tím nhạt.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh đáp:
Đột nhiên anh nhận được thông báo của cơ sở, em đi ngủ sớm đi.
Cố Niệm Chi cũng hiểu tính chất công việc của Hoắc Thiệu Hằng, cô vội nói:
Anh nhớ chú ý an toàn, đừng thức đêm nhé.
Những mái hiên nặng trĩu rợp bóng cây xanh, mang theo nét cổ kính và trang nghiêm.
Có điều, dưới sự trang nghiêm trang trọng này che giấu tội ác gì thì không biết được.
Nhưng vận may đã tới đúng lúc, anh không định chống lại vận may này.
Hoắc Thiệu Hằng nói với Cố Niệm Chi cách cánh cửa phòng tắm:
Anh còn có việc, anh đi trước nhé.
Nếu như anh đoán không sai, sau khi Đậu Khanh Ngôn rời khỏi nhà giam thì vẫn luôn ở cùng Yamaguchi Yoko.
Người bị tìm kiếm lâu như vậy đột nhiên liên tiếp xuất hiện, Hoắc Thiệu Hằng cũng không dám tin vào vận may của mình.
Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đi theo nhân viên ở Kyoto rồi hỏi:
Họ vẫn ở đây suốt à?
Hôm qua chúng tôi mới nhận được báo cáo, điều tra thử thì đúng là nơi này, nhưng hình như người phụ nữ trung niên mới tới đây không lâu chứ không phải vẫn luôn ở lại đây. Còn Đậu Khanh Ngôn thì luôn ở nơi này.
Hoắc Thiệu Hằng híp mắt, ngước nhìn ngôi chùa cao lớn trước mặt, anh nói:
Kiểm tra thân phận của Đậu Khanh Ngôn chưa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.