Chương 2463: Đá nhân duyên cầu lương duyên
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 734 chữ
- 2022-02-21 03:31:33
Đương nhiên người bình thường không có đãi ngộ có thể ở lại ngôi chùa cổ ngàn năm như vậy.
Nhưng nếu có người giúp cô8 ta thì rất dễ.
Xem ra khả năng của Yamaguchi Yoko ở Nhật Bản đúng là không nhỏ, chẳng trách cô ta có thể ẩn nấp lâu3 như thế.
Cửa gỗ trên cầu thang bị đẩy ra, Đậu Khanh Ngôn mặc một bộ kimono màu xanh biếc phi vũ tiên hạc xuất hiện trước mắt anh.
Cô ta nhìn vẻ ngụy trang của Hoắc Thiệu Hằng rồi nhíu mày nói:
Anh là ai? Đi nhầm đường rồi, đây không phải là nơi thăm quan...
Cô ta nghĩ anh là du khách.
Đậu Khanh Ngôn nở nụ cười, hơi thẫn thờ:
Người ta vẫn bảo đây là nơi cầu duyên linh nghiệm nhất, nhưng tôi ở đây đã gần hai năm rồi, ngày ngày tới đó lễ bái cầu duyên mà sao không thấy cái người ác độc kia tới thăm tôi một lần.
Với thân phận của cô bây giờ thì sao anh ta có thể tới thăm cô được?
Giọng nói phụ nữ dịu dàng kia lại vang lên:
Nhưng mà nói không chừng cô mở cửa ra là có thể nhìn thấy anh ta đấy. Có những khoảnh khắc cuối cùng trong đời này, giấc mơ sẽ trở thành sự thật.
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng có linh cảm mãnh liệt, anh định lui ra nhưng đã không kịp nữa.
Giọng nói này trong vắt lanh lảnh, đúng là giọng nói của Đậu Khanh Ngôn.
Sau đó là một giọng nói dịu dàng bằng tiếng Nhật, hình như đáp lại:
Nó là mèo mà, đương nhiên là phải dậy sớm rồi, cô nghĩ nó giống như cô sao?
Nhưng giọng điệu đó không có ý trách cứ.
Hoắc Thiệu Hằng đang muốn nói, sau lưng Đậu Khanh Ngôn vang lên tiếng súng lục lên nòng.
Mấy viên đạn liên tiếp bắn ra, toàn bộ đều nhằm vào lưng Đậu Khanh Ngôn.
Mắt cô ta chưa kịp nhắm lại, cứ thế ngã thẳng xuống đất.
Âm Thế Hùng đã tiếp cận, bò lên lầu từ bên tường kia.
Sau khi người phụ nữ trung niên nhìn thử thì lấy gậy trúc ra chống lên cửa sổ.
Hoắc Thiệu Hằng đợi một lúc rồi đi lên thang lầu phía trước như kế hoạch ban đầu.
Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng chia ra hai hướng, tiếp cận khu nghỉ của Đậu Khanh Ngôn.
Bên này vô9 cùng yên tĩnh an bình. Một con chim nhỏ lưng đen đốm hồng đậu trên cây kêu vang, thấy người đến nó không hề sợ, đôi mắt như6 hạt đậu xanh chớp chớp, ngoẹo cổ nhìn theo bọn họ.
Hoắc Thiệu Hằng đưa một ngón tay lên môi
suỵt
một tiếng.
<5br>Con chim nhỏ ục ục kêu rồi tung cánh bay lên trời.
Cửa sổ của tòa nhà nhỏ nơi Đậu Khanh Ngôn ở được mở ra cọt kẹt, một người phụ nữ trung niên đeo kính gọng đen nghiêng người nhìn ra ngoài xem thử.
Cô ta để tóc ngắn, tóc mái dày phủ trên trán, làn da trắng mịn như sữa.
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng thấy cảnh giác, anh dừng bước lại, đứng dưới một gốc cây đại thụ, không động đậy nhìn về phía căn lầu.
Bước chân của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức không có tiếng động nào.
Chầm chậm đi tới lầu hai, một con mèo từ trên lầu nhảy xuống, Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên không kịp chuẩn bị, con mèo kêu lên một tiếng chạy tới bên cạnh anh.
Cửa phòng cách đó không xa mở ra, có tiếng người nói:
Là mèo à? Sao sớm vậy nó đã thức dậy rồi?
Lúc tầm nhìn gần lại, hình ảnh bóng dáng cao lớn anh tuấn của Hoắc Thiệu Hằng loáng thoáng hiện ra.
Bóng người này rất quen...
Vào giây phút cuối đời đó, Đậu Khanh Ngôn nghĩ, đá nhân duyên ở Thanh Thủy Tự đúng là linh nghiệm nhất...
Cầu thang chật hẹp, Hoắc Thiệu Hằng không thể tránh ra cũng không thể lùi về sau.
Đậu Khanh Ngôn ngã xuống thì lộ ra người phụ nữ trung niên mặc áo đen sau lưng cô ta, người này cầm súng kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng, dường như cô ta cũng không ngờ ở nơi tĩnh lặng này lại có người đến được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.