Chương 2500: Ai múa dải lụa màu giữa trời mây (1)


Mặc dù Cố Niệm Chi rất thích tán chuyện, có những lúc cô không im lặng được, nhưng không biết tại sao, hôm nay trong lòng cô lại khó chịu8 vô cùng, không có hứng nói tiếp nữa, cô buồn bực nhìn ra ngoài cửa xe.

Đến cả Âm Thế Hùng vẫn hay nói chuyện, giờ anh ta ngồi ở3 ghế trước cũng không có ý tiếp lời.
Gió thổi vào mang theo hơi mặn của biển, rèm cửa nhẹ nhàng lay động, nhánh phong lan dưới góc phải cũng đung đưa theo gió.
Cố Niệm Chi càng nghi ngờ không thôi.
Căn phòng này có hai phòng ngủ, phòng tắm riêng.
Một phòng có một giường lớn king size.
Lúc họ đến đã là chạng vạng.
Khí trời rất tốt, gió đêm mát mẻ.
Khe hở giữa cánh cửa của giá Đa Bảo có dán giấy cửa vào, không biết đó là loại giấy gì mà trông đục đục.
Bên dưới góc phải khung giấy có vẽ một nhánh phong lan chếch lên, còn có cả chữ ký, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của đại sư.
Đây là nơi chuyên dụng để tiếp lãnh đạo cao cấp và khách 5khứa quan trọng, người bình thường không thể ở lại trong cảng quân sự, chỉ có thể nghỉ lại ở khách sạn bên ngoài.
Khách sạn trong cảng quân sự có kiến trúc cổ kính như một viện bảo tàng, nhìn về phía biển Nam Hoa Hạ sóng dập dềnh.
Trong lòng Cố Niệm Chi rối rắm, cô nhìn khung cảnh quốc lộ vùng duyên hải ở ngoài cửa xe, t9âm trạng không sao thoải mái hơn được.
Xe ô tô lao như bay trong nắng chiều, đoàn người đi qua nhiều cửa và kiểm tra an ninh, cu6ối cùng dừng lại trước khách sạn duy nhất trong căn cứ ở cảng quân sự.
Lúc chạng vạng thủy triều lên, sóng biển vỗ lên bờ đá ngầm, âm thanh đó phụ họa với tiếng vang ầm ầm của động cơ chiến đấu.
Cố Niệm Chi vô thức che tai lại.
Cố Niệm Chi tò mò quan sát xung quanh rồi lẽo đẽo theo sau.
Cô phát hiện người phục vụ ở đây đều là quân nhân cả, bởi vì dù là nam hay nữ họ đều mặc thường phục hải quân, cũng có cấp bậc chính thức chứ không phải là đồng phục cosplay được bày bán nào đó.
Đúng là cảnh biển rất đẹp, nhưng đứng quá gần thì tạp âm quanh biển cũng ghê gớm thật.
Cô cảm thấy những người ở lâu tại đây chắc thính lực cũng dễ bị ảnh hưởng lắm.
Có rất nhiều tàu chiến to lớn, hùng vĩ đang neo đậu ở đó, xếp hàng ngang dọc theo bờ biển, giống như nơi đậu máy bay của một sân bay quốc tế.
Còn cả máy bay chiến đấu không ngừng bay lên hạ xuống trên tàu.
Phía ngoài là phòng khách, bàn ghế gỗ cẩm lai và sofa cổ điển, nền là sàn gỗ cẩm lai đồng màu.
Phòng khách và phòng ngủ ngăn cách nhau bởi một cái giá Đa Bảo.
Bãi cát này là loại cát trắng chất lượng tốt, rất mịn và mềm, khiến người ta không nhịn được muốn cởi giày, đi vài vòng trên bờ cát.
Ở chỗ xa hơn, cách nơi này khoảng tầm 500 mét chính là bến tàu của cảng quân sự.
Nghĩ đến chuyện Hoắc Thiệu Hằng sắp về, Tiêu Dạ mới bình tĩnh lại.
Với địa vị và công lao của Hoắc thiếu, ở phòng Tổng thống cũng hợp lý, huống chi phòng này còn kém hơn phòng Tổng thống mà.
Nhưng phòng đơn chỉ sau phòng Tổng thống lại xếp cho Cố Niệm Chi...
Là nể mặt Hoắc thiếu à?
Trời cao mây nhạt, nước biển xanh lam.
Sóng nước lấp loáng ngoài khơi, vùng gần biển như được phủ một màu xanh biếc trong veo.
Đãi ngộ này là cho cô hay cho Tiêu Dạ vậy?
Tiêu Dạ cũng nói thầm trong lòng.
Căn phòng tốt thế này chắc chỉ sau phòng đơn trong phủ Tổng thống thôi nhỉ?
Nhưng phòng Tổng thống dành cho Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, Thủ tướng Bạch và ông cụ Tạ thì không có gì lạ.
Nếu Hoắc thiếu trở về, cô sẽ nhường phòng lại, để đôi vợ chồng chưa cưới Cố Niệm Chi và Hoắc thiếu ở đây.
Tiêu Dạ xách vali hành lý bước vào.
Ánh tà dương như vàng nấu chảy, cuốn theo ráng mây chiều.
Cố Niệm Chi che tay trước mắt, nhìn về phía xa xa, nhưng lúc đó trên trời biển chỉ thấy vô số chim hải âu bay tới bay lui.
Cố Niệm Chi suy nghĩ miên man, lúc nhìn xa, khi nhìn lại, rồi đi cùng Tiêu Dạ và Âm Thế Hùng vào trong khách sạn.
Tiêu Dạ và Âm Thế Hùng đi tới trước bàn lễ tân đặt phòng.
Tiêu Dạ lấy thẻ phòng của mình và Cố Niệm Chi ở bàn lễ tân, sau đó cùng cô đi lên tầng ba, tìm số phòng rồi mở cửa vào trong.
Căn phòng đôi trang hoàng rất trang nhã và tinh tế xuất hiện trước mắt hai người.
Hàng cây cọ cao lớn trước cửa khách sạn, lá xanh sáng bóng lào xào dưới gió đêm.
Đứng trên bậc thang đại sảnh mà nhìn lại, đi qua một con đường mòn chính là bãi cát.
Một phòng có hai giường đơn, cỡ queen size cho hai người.

Tiêu Dạ đi thẳng vào phòng có hai giường. Còn phòng lớn để lại cho Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi đi vào phòng giường lớn, cửa sổ sát đất hướng ra biển đang khép hờ, tiếng sóng biển rì rào và gió biển mang theo hơi mặn được thổi vào từ đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.