Chương 2501: Ai múa dải lụa màu giữa trời mây (1)


Hai người về phòng thay quần áo đi ra, chuẩn bị đi ăn cơm tối.

Tiêu Dạ đã chuẩn bị xong từ sớm, cô thay một bộ đồ màu đen, tay áo lửng chỉnh t8ề, quần Tây dài đến mắt cá chân, giày thể thao màu đen, chân dài như siêu mẫu nhưng lại mạnh mẽ hơn siêu mẫu nhiều.

Đôi chân dài của siêu mẫu3 chỉ để đi catwalk. Còn chân của Tiêu Dạ còn có thể giết người.
Cố Niệm Chi cười trừng mắt nhìn Tiêu Dạ:
Tiêu Dạ, chân của cô là ‘đại sát kh9í’ chân chính, ý trên mặt chữ đó.

Tiêu Dạ bình tĩnh nói:
Nếu như cô muốn học thì tôi có thể dạy cô.

Cố Niệm Chi vội đáp:
Được, kh6i nào thì bắt đầu? Tôi chỉ lo cô bận quá thôi...

Có lẽ cũng sắp đến nơi rồi.
Cố Niệm Chi lại nói:
Còn chưa, đến cái bóng cũng không thấy.

Trước khi ăn cơm cô không nhìn thấy thật.
Cô than thở thành tiếng.
Ánh mắt đang nhìn về phía xa, Tiêu Dạ chuyển sang đánh giá Cố Niệm Chi.
Có thể thấy Cố Niệm Chi ăn mặc rất chỉn chu, bộ đồ vest chuyên nghiệp màu đen được may riêng, đường cắt may vừa vặn tôn lên dáng người cao ráo uyển chuyển của cô.
Trong lòng Cố Niệm Chi như thót lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, sau đó lại nhanh chóng lặng xuống, đầu óc choáng váng không thôi.
Hoa này... tất nhiên không phải là hoa thường tặng cho liệt sĩ.
Đây là hoa dạ đàm, hay còn gọi là Cereus, trùng với tên cô.
Lưu luyến để ống nhòm xuống, Cố Niệm Chi vừa liếc mắt nhìn sang bến tàu thì không khỏi giật mình.
Chỉ trong chớp mắt, Cố Niệm Chi không dám tin là chưa đến một tiếng đồng hồ, bên bến tàu đã dựng lên một lễ đường tạm thời rất to.
Năng lực của công binh đúng là kinh khủng thật.
Lúc Hoắc Thiệu Hằng làm nhiệm vụ thì không thể mang theo điện thoại cá nhân.
Cô lại không có số điện thoại làm việc của anh.
Bởi vì mỗi lần làm nhiệm vụ, Hoắc Thiệu Hằng lại sử dụng một số điện thoại làm việc khác nhau.
Tiêu Dạ đi tới sân thượng phòng ngủ của cô, đưa mắt nhìn ra bến tàu, lại lấy kính viễn vọng nhìn về phía biển.

Tới rồi!
Tiêu Dạ để ống nhòm xuống rồi đưa cho Cố Niệm Chi, giọng nói như có phần kiêu ngạo:
Cô xem đi, tàu sân bay của chúng ta.

Cố Niệm Chi nhận lấy kính viễn vọng nhìn thử.
Tiêu Dạ nhìn cô một cái, mỉm cười bảo:
Cô Cố không hổ là vị hôn thê của Hoắc thiếu, càng ngày càng có tướng phu thê.

Cố Niệm Chi thích nghe câu đó, tâm trạng của cô cũng dễ chịu hơn:
Lúc ăn cơm tối tôi thấy ở trước bến tàu bên kia đang xây cái gì đó, không biết là họ muốn làm gì.


Thật sao?
Tiêu Dạ nhìn đồng hồ đeo tay:
Thuyền của Hoắc thiếu đã tới chưa?

Mãi đến tận khi nhìn thấy tàu quân hạm càng lúc càng tới gần, cô mới nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cố Niệm Chi đi ra mở cửa, Âm Thế Hùng nghiêm mặt đứng bên ngoài, trong tay là hai bó hoa trắng tươi được bao bằng giấy bóng kính.
Hai đóa hoa trắng to, cánh hoa trơn láng như ngọc, đầy đặn chỉnh tề, có cả mấy lá cây màu xanh lục.
Giữa biển rộng mênh mông, có mấy chiếc tàu quân hạm dần xuất hiện trong ống kính.
Ánh tà dương lúc chạng vạng rơi trên mặt biển, khắp trời là ráng chiều hừng hực như nhảy nhót trên mặt biển xanh biếc trong suốt, một nửa tông màu lạnh, một nửa tông màu nóng.
Chiến hạm phía xa có rất nhiều cánh tay người vẫy chào, trong đó chắc không có Hoắc thiếu...
Anh xem thường việc làm những hành động ngây thơ như thế.
Cố Niệm Chi vuốt ve điện thoại, chỉ hận không thể gọi điện thoại cho anh.
Nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi.
Trên người mang mấy món trang sức trang nhã, mắt to mày đậm, da trắng hơn tuyết, đôi mắt to lúng liếng và hàng mi cong dài tự nhiên.
Đôi môi củ ấu đầy đặn trời sinh như có ý cười.
Màu môi đỏ tươi tự nhiên, chỉ bôi một lớp dưỡng nhẹ, đường vân trên môi cũng không có, đúng là sự tuyệt vời của thanh xuân.

Vậy thì bắt đầu từ việc chạy bộ mỗi ngày. Phải rèn sức bật ở chân, ít nhất mỗi sáng phải c5hạy 10 km.

Cố Niệm Chi lập tức bỏ suy nghĩ muốn học võ cùng Tiêu Dạ, cô cười đáp:
À vậy à, để tôi suy nghĩ thêm.

Cách nói này giống hệt như Hoắc Thiệu Hằng.
Tiêu Dạ cảm thán, cô vỗ vai Cố Niệm Chi rồi nói:
Một tiếng mới dựng xong thì cũng không nhanh lắm.

Quả thật Cố Niệm Chi không biết phải nói gì cho phải.
Nhất thời hai người cứ đứng ngoài sân thượng không nói gì.
Tầm mắt Cố Niệm Chi rơi xuống đóa hoa đó, trầm mặc một lúc cô mới nói:
Đây là hoa dạ đàm phải không? Buổi tối mới nở, thường chỉ nở từ ba đến năm tiếng. Dùng nó sao?


Âm Thế Hùng cúi đầu, khép mắt bình tĩnh đáp:
Ừ, đây là hoa dạ đàm mà nhân viên làm vườn chuyên nghiệp thúc nở được, phải dùng công nghệ đặc biệt xử lý nên có thể giữ được 24 giờ.


Cố Niệm Chi chậm rãi nhận lấy bó dạ đàm trong tay Âm Thế Hùng, đầu ngón tay vô thức chạm vào tay anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.