Chương 2502: Ai múa dải lụa màu giữa trời mây (2)


Với khả năng của cô, chiến đấu trực diện với bốn người đàn ông cao lớn vạm vỡ cũng không có vấn đề.

Đây cũng là kỷ lục 8cao nhất của cô.
Có mấy tàu sân bay tác chiến, các vệ tinh đều tập trung vào nhóm tàu sân bay này nên cánh buồm nhỏ của họ mới nằm ngoài tầm mắt của vệ tinh.
Bởi vậy lúc mọi người thấy nhóm tàu sân bay về tới, thật ra tàu nghiên cứu khoa học của họ đã lên bờ từ lâu, làm xong xuôi mọi chuyện...
Âm Thế Hùng và Tiêu Dạ đưa Cố Niệm Chi tới.
Hoắc Thiệu Hằng đứng thẳng người, đưa bao tay trắng cho cô, giọng nói vẫn trầm thấp quyến rũ như trước:
Niệm Chi, lại đây nào, anh dẫn em đi gặp... một người.

Chiếc xe rẽ bảy lần trong căn cứ, cuối cùng cũng dừng lại trước một cửa hang động tối thui.
Lúc Cố Niệm Chi xuống xe thì hơi sợ.
Trời đã tối rồi, mặt trăng vừa lên. Đêm nay lại là ngày trăng tròn, giữa bầu trời đêm màu xanh đậm, nó như một miếng ngọc bích tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Trăng sáng mọc trên biển, chân trời hòa vào nhau.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy chỉ cần mình không hỏi thì những sự thật khiến người ta khó mà chấp nhận nổi kia sẽ không lộ ra, cô vẫn có thể tự lừa mình dối người như trước.
Nhưng có lẽ Hoắc Thiệu Hằng sẽ không cho cô cơ hội tự lừa gạt bản thân.
Hơn một tháng không gặp, hình như hơi lạ lẫm.
Nhưng mà Hoắc Thiệu Hằng khom lưng ôm lấy cô, cảm giác quen thuộc kia lại ập về.
Ở đây có những mỏm đá san sát, hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng của cô.
Chẳng lẽ cô cả nghĩ quá rồi.
Tới khi đến gần cô mới phát hiện ra hai người kia mặc đồ giả trang màu vàng đất, trời tối mịt nên nó như hòa làm một thể với đá ở trước hang.
Cố Niệm Chi thở ra một hơi, im lặng nhìn hai người lính gác kiểm tra giấy chứng nhận thân phận của Hoắc Thiệu Hằng, sau đó mới để cho họ đi vào.
Hai người cầm súng đột nhiên đi tới, không biết họ từ đâu chui ra, như hai tảng đá trước mặt cửa hang bỗng chốc biến thành người.
Tay Cố Niệm Chi run lên.
Cô nhìn Hoắc Thiệu Hằng, mấp máy môi, giọng nói bình thường vẫn mềm mại giờ trầm khàn nghèn nghẹn:
Anh... anh về rồi à? Anh muốn dẫn em đi gặp ai?

Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng khẽ thở than, anh ném điếu thuốc lá trong tay xuống, chậm rãi đi tới trước mặt cô, khom người ôm cô một cái, đáp:
Ừ, anh về rồi. Đừng sợ, đi theo anh nào.

Cố Niệm Chi nghi ngờ nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
Anh vẫn không nói gì mà bình tĩnh nắm lấy tay cô, đứng trước cửa hang.
Ánh trăng khiến chiếc bóng của anh đổ dài lên con đường phía trước, trông có phần tịch liêu tiêu điều.
Trên thực tế, đội tàu của họ đã cập bến trước tàu mẫu hạm mấy tiếng, đương nhiên cũng là để thu hút mấy vệ tinh trinh sát kia.
Là cảm giác này sao?
Ba người không nói gì, trong tiếng sóng biển vỗ bờ, họ đạp lên ánh trăng đi trên con đường nhỏ ra bờ biển.
Nhưng mà nói ngược lại, an ninh ở cảng quân sự này vô cùng chặt 6chẽ, nếu có ai muốn làm gì ở đây thì cứ chờ bị đánh thành tổ ong đi.
Có điều nhiều năm trong đời tình báo của Tiêu Dạ,5 cô đã quen phải cẩn thận dù ở bất cứ đâu.
Trên xe không có ai nói chuyện, Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng tắp, không nói một lời.
Cố Niệm Chi muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không dám lên tiếng.
Trên người anh mang theo mùi gió biển.
Trước khi thuyền cập bến, anh đã tắm rửa sạch sẽ ở trên thuyền, cạo râu rồi nên nhìn có tinh thần hơn hẳn, tuy nhiên bọng mắt hơi thâm, gương mặt gầy đã nói rõ những ngày qua anh vất vả và mệt nhọc thế nào.
Có một chiếc xe Jeep đã dừng lại bên đường lớn.
Một người đàn ông cao lớn mặc quân trang đứng tựa vào xe, một tay anh khoác lên tay kia, tay còn lại cầm điếu thuốc nhưng không hút thuốc, ánh lửa lập lòe trên ngón tay, chiếu lên đường nét mạnh mẽ hoàn mỹ nơi hàm dưới của anh.
Cố Niệm Chi dừng bước lại, trên người lúc nóng lúc lạnh, khuôn mặt xinh xắn thẫn thờ đến dại ra.
Đôi mắt to lanh lợi trước kia giờ hoảng hốt, giống như con nai con lạc đường trong rừng rậm, ướt nhẹp tìm cách trở về nhà.
Nhiều người hơn nữa thì chỉ sợ một mình cô không chống lại nổi.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng còn sắp3 xếp thêm người âm thầm bảo vệ Cố Niệm Chi, cho nên chỉ cần khởi động tín hiệu liên lạc khẩn cấp, bất cứ lúc nào họ cũng có th9ể chạy tới, nhiều đối thủ hơn nữa cũng không đáng sợ.
Cố Niệm Chi mềm lòng, tựa vào lòng anh khẽ

một tiếng.
Hoắc Thiệu Hằng thẳng người, liếc mắt ra hiệu với Âm Thế Hùng và Tiêu Dạ, anh nắm tay Cố Niệm Chi, leo lên chiếc xe Jeep đậu ven đường.
Trong hang hơi ẩm ướt, nhưng không hề có mùi gì khó ngửi.
Cố Niệm Chi đi theo sau lưng anh, trong đầu như đặc quánh thành hồ, cô không thể suy nghĩ, không phân biệt được phương hướng, đi nghiêng ngả lảo đảo.
Không cẩn thận va vào một trụ đá ở khúc quanh nhưng cô hoàn toàn không biết đau, giống như thể không còn cảm giác nữa.

Một lát sau, một bàn tay lớn vươn tới nắm lấy tay cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.