Chương 2551: Anh nhảy thì tôi nhảy


Nếu có thể chế tạo ra loại bão lớn với cường độ chấn động lớn tới cỡ này thì còn cần tới chiến tranh thông thường làm kh8ỉ gì nữa, trực tiếp tạo ra một cơn bão lớn để tiêu diệt hết tất cả phương tiện chiến lược của đối phương là được rồi. <3br>
Thượng tướng Quý nghe lãnh đạo đơn vị khí tượng quân đội báo cáo xong thì loại bỏ khả năng là có người can thiệp9, trong lòng bỗng nhiên trở nên nặng nề.


Được, các ông tiếp tục quan sát, có tình huống mới lập tức báo cáo lạ6i cho tôi.

Cũng là bão lớn như nhau, cũng là sấm sét như nhau, cũng là gió giật rền rĩ giống như nhau, cũng là mưa giông tầm tã như thế này.
Sao ở đây lại có thể xuất hiện bão lớn giống như trên biển Caribe chứ?
Sắc mặt cơ trưởng tái nhợt:
Thưa sếp, cứ tiếp như thế này, cho dù chúng ta có thể tránh được bão lớn thì cũng không thể thoát khỏi vụ nổ của máy bay...

Bây giờ anh ta thấy mừng là sấm sét trước đó chỉ đánh hỏng radar mà thôi.
Chẳng mấy chốc trọng lượng của máy bay đã giảm dần, bắt đầu bay lơ lửng trong trung tâm mắt bão.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển máy bay, vừa tính nhẩm tỉ lệ giữa tốc độ gió và trọng lượng máy bay, vừa đóng động cơ hai bên lại, hoàn toàn dựa vào cảm giác điều khiển máy bay, tìm kiếm phương hướng bên trong mắt bão để chao lượn xuống dưới.
Ngoại trừ cơ trưởng ngồi ở ghế phụ bên cạnh phi công thì những người khác đều quay về chỗ ngồi của mình thắt chặt dây an toàn.
Mọi người vừa ngồi đàng hoàng thì bên ngoài lại vang lên một tiếng rầm thật lớn, lại thêm một đợt sấm sét đánh trúng thân máy bay.
Cho dù là đàm phán hay phản đòn với tính công kích thì vẫn có thể có tác dụng.
Nhưng nếu là sức mạnh của thiên nhiên thì bọn họ sẽ không còn cách nào nhúng tay vào, chỉ có thể nghe theo số trời.
Lần đó anh điều khiển máy bay chiến đấu băng qua tâm bão lớn, tấn công cướp biển cứu được Cố Niệm Chi.
Lần này chỉ cần bọn họ đi vào trong mắt bão thì có thể tạm thời an toàn rồi!
Nếu đợt sấm sét đầu tiên đánh trúng vào thùng xăng thì bọn họ đã hoàn toàn
hy sinh
rồi.
Hoắc Thiệu Hằng

một tiếng:
Tôi biết rồi, tôi sẽ đóng động cơ hai bên lại, anh nghe theo mệnh lệnh của tôi, mở cửa thùng xăng ra đổ hết toàn bộ dầu máy đi. Như vậy thì không cần lo sấm sét đánh trúng thùng xăng gây ra cháy nổ.

Hoắc Thiệu Hằng gầm nhẹ một tiếng:
Đổ dầu!

Cơ trưởng đột nhiên sợ run lên:
Thật sự phải đổ hết sao?

Hoắc Thiệu Hằng đã có cách, nắm chặt lấy vô lăng, giọng nói bình tĩnh:
Ngồi vào vị trí lại hết đi, thắt chặt dây an toàn, tôi đảm bảo sẽ đưa mọi người đáp xuống đất một cách an toàn.

Người trên máy bay nhìn nhau, nhưng cho dù bọn họ không tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng thì lúc này cũng không thể đứng ra phản bác lại anh được.
Một cơn xóc nảy dữ dội và chấn động, trời đất quay cuồng giống như đi vào hư không, mây mù lượn lờ, đột nhiên mưa giông không còn nữa.
Không đến một lát sau, máy bay ổn định lại, bọn họ đã đi vào mắt bão, hơn nữa chỗ này là khu vực yên bình nhất trong toàn bộ cơn bão.
Radar trên máy bay đã tắt, vô lăng cũng bị nhiễu sóng từ trường, nhưng cho dù như thế nào thì hướng của luồng khí xoáy cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ cần ở trong phạm vi của Lam Tinh thì trọng lực từ trường sẽ chỉ ra phương hướng của gió.

Hả?
Cơ trưởng đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, nhìn Hoắc Thiệu Hằng như thể đang gặp thằng điên:
Đóng động cơ hai bên lại? Đổ hết toàn bộ dầu máy? Vậy máy bay còn bay thế nào nữa?

Tình huống hai động cơ của máy bay đồng thời chết máy, tiến hành lượn trên không, ép buộc hạ cánh không phải là không có, nhưng không phải ở trên không như bây giờ, cũng không phải ở trong kiểu thời tiết như thế này!
Nhưng nghĩ đến bão lớn thì Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên sáng mắt lên.
Sao anh lại quên mất?
Với độ cao này, kiểu thời tiết này, nếu tắt máy thì chỉ còn một đường rơi thẳng xuống mà thôi!
Hoắc Thiệu Hằng không hề giải thích, dùng sức nắm chặt lấy cần điều khiển, đột nhiên lao về phía trước, trực tiếp vọt vào trong
tâm bão
.
Chỉ cần men theo phương hướng luồng khí xoáy hạ xuống thì sẽ biết đất liền ở chỗ nào.
Hoắc Thiệu Hằng nhờ vào sự cảm nhận hiểu biết và kinh nghiệm từng trải về sức ảnh hưởng của luồng không khí và trọng lực, dùng sức nắm vô lăng điều khiển máy bay nhanh chóng bay xuống phía dưới.

Đổ dầu!
Hoắc Thiệu Hằng cắn răng lặp lại lần thứ hai:
Còn không đổ nữa thì đợi lát nữa bị bắn chết đi!

Cơ trưởng thấy đổ là chết, không đổ cũng chết thì dứt khoát nhắm mắt lại, nghe theo mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng mở thùng xăng ra, hàng tấn dầu máy bắt đầu trút xuống từ trên trời cao.
Lúc không có sấm sét thì phía trước máy bay hoàn toàn đen kịt một màu, nước mưa giống như thác đổ vỗ bồm bộp vào thân máy bay khiến nó giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn cuồn cuộn, băng qua tầng mây sấm sét và mưa giông.
Người ở bên cạnh đều là quân nhân, cũng không phải những kẻ nhát gan sợ chết, nhưng trước sức mạnh của thiên nhiên thì bọn họ vẫn sợ tái mặt.
Máy bay rung lắc dữ dội làm người khác choáng váng còn hơn ngồi tàu lượn siêu tốc.
Hoắc Thiệu Hằng không nói một lời, nắm chặt vô lăng trong tay, đột nhiên nhớ tới ngày sinh nhật năm 18 tuổi của Cố Niệm Chi, cái lần cô gặp nạn trên biển Caribe đó.
Hơn nữa anh là cấp trên, bọn họ chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của anh là được rồi.

Vâng, thưa sếp.

Cúp điện thoại, Thượng tướng Quý chán nản ngồi xuống ghế.
Nếu như các nước triển khai cuộc 5chiến khí tượng thì còn đỡ, ít nhất bọn họ còn có một phương hướng để cố gắng cứu viện.
Anh cố gắng dùng hết sức mình ổn định thân máy bay, bắp thịt trên cánh tay gồng lên cuồn cuộn, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên rõ mồn một.
Mười nghìn mét, tám nghìn mét, năm nghìn mét, ba nghìn mét, hai nghìn mét, dần dà sức ảnh hưởng của gió bão không còn lớn nữa, tình hình dưới mặt đất cũng từ từ có thể thấy rõ ràng.
...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở vị trí phi công nhìn chằm chằm về phía trước.
Không biết có phải dưới mặt đất đã biết bọn họ gặp nạn hay không, tuy rằng mưa ào ào như trút nước, nhưng vùng đất dưới chân bọn họ lại bật đèn đuốc sáng choang, cho dù là chỗ không có bóng người cũng thắp sáng đèn tín hiệu quân bị.
Trên máy bay lập tức reo hò.

Làm sao bây giờ? Thưa sếp, không bay ra được rồi...


Bây giờ còn không xác định được đâu là phương hướng... Phải làm sao đây? Nếu như những máy bay khác bay đến...


Chúng ta được cứu rồi!


Lúc này Hoắc Thiệu Hằng thông báo với mọi người:
Đeo dù lượn, chuẩn bị nhảy dù.


Cơ trưởng vừa mừng vừa lo, còn thấy hơi xót xa, anh ta nói:
Sếp ơi anh nhảy xuống trước đi, để tôi tiếp tục lái máy bay.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.