Chương 2552: Sao rơi như mưa
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 973 chữ
- 2022-02-21 03:42:59
Anh ta trở tay lau mặt một cái, kéo túi dù bên cạnh ghế ngồi ra, tháo dây an toàn, không quay đầu lại rời khỏi buồng lái.
Đi ra bu8ồng ngoài, anh ta phất phất tay:
Đi theo tôi, nhảy dù!
Nhưng máy tính ở trước mặt thật sự hiển thị có quân địch, có sức mạnh trên không của kẻ thù đang từng bước đến gần căn cứ của bọn họ!
Trạm radar! Trạm radar! Bảng hiển thị chỗ bên các anh bị sao vậy? Tại sao bệ phóng tên lửa đạn đạo ở bên này của chúng tôi lại khởi động vậy?
Nhưng những người này chỉ đón được cơ trưởng, phó cơ trưởng, nữ tiếp viên hàng không, rồi tìm thêm được bốn lính cần vụ, còn Hoắc Thiệu Hằng vẫn ở trên máy bay chưa nhảy xuống.
Một cuộc điện thoại khẩn cấp lại gọi đến phòng làm việc của Thượng tướng Quý:
Báo cáo sếp! Thiếu tướng Hoắc vẫn chưa nhảy dù! Thiếu tướng Hoắc vẫn chưa nhảy dù!
Phó cơ trưởng khép hai chân lại lao xuống bóng đêm bao la ở bên ngoài cửa cabin.
Ngay sau đó là cô nhân viên phục vụ hàng không. Cô chào cơ trưởng một cái theo nghi lễ quân đội sau đó cũng bay xuống.
Thượng tướng Quý vừa thả lỏng lại tiếp tục thấy căng thẳng.
...
Bởi vì chỉ có người trong căn cứ quân sự Nhật Hòa mới biết chuyên cơ của bọn họ đến đây.
Lần lượt từng đóa ô hoa màu xanh đậm nở rộ trong bóng đêm đen kịt, máy bộ đàm của bọn họ bắt đầu xoay tròn, bắt được sóng liên lạc với quân đội ở dưới đất.
Có quân địch!
Thành phố Nhật Hòa có trang bị đầy đủ thiết bị phòng không, mặc dù sử dụng trong diễn tập nhưng những thứ đó đều là đồ thật, nhất là bệ phóng tên lửa đạn đạo.
Một, hai, ba!
Cơ trưởng đếm mấy tiếng sau đó chợt kéo cửa cabin ra.
Một luồng gió mát kèm theo hơi nước phả vào mặt.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng vẫn bình tĩnh lái máy bay, tuy rằng hai động cơ đều đã đóng lại, radar cũng đã mất liên lạc, nhưng anh nhờ vào kỹ thuật lái cao siêu của mình mà luồn lách vào khoảng trống giữa luồng không khí gió bão.
Một chiếc máy bay như ẩn như hiện ở trong tầng mây, từ từ hạ cánh xuống mặt đất.
Tình hình trên mặt đất đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hoắc Thiệu Hằng thấy được ở đây có một con sông, anh định ép hạ cánh trên dòng sông này, như vậy vừa có thể giữ được máy bay còn nguyên vẹn để cho những cán bộ kỹ thuật nghiên cứu nguyên nhân, còn có thể cố hết sức bảo vệ an toàn cho chính mình.
Nhảy dù dưới thời tiết tồi tệ như thế này là hạng mục huấn luyện thiết y3ếu của bọn họ. Bọn họ lập tức đeo bao dù lên xếp thành hàng đi tới cửa cabin máy bay.
Cơ trưởng đứng ở bên cạnh cửa cabin, mắt nh9ìn vào từng gương mặt của mọi người:
Tôi đếm một, hai, ba, cậu nhảy xuống đầu tiên!
Anh ta chỉ vào phó cơ trưởng.
Đó ch6ính là phụ tá của anh ta, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của anh ta.
Vâng, cơ trưởng!
Phó cơ trưởng chào anh ta một cái 5sau đó đeo thiết bị nhìn đêm và mũ bảo hiểm lên, nắm chặt bao dù trên người.
Diễn tập vẫn chưa bắt đầu mà. Sao lại khởi động rồi?
Nhân viên tác chiến phụ trách giám sát và điều khiển trang bị phòng không không biết đường nào mà lần.
Lúc này cách mặt đất đã không tới ba nghìn mét, khoảng cách này đối với bọn họ mà nói thì không phải là việc khó khăn.
Bọn họ không biết đây là chỗ nào, nhưng nhìn đèn đóm ở dưới đất thì có lẽ không cách xa thành phố Nhật Hòa cho lắm, hoặc cũng có thể là đang ở bên trong phạm vi thành phố Nhật Hòa.
Nhưng ngay khi anh lái máy bay ra khỏi mắt bão, bắt đầu bay xuống dòng sông kia thì bệ phóng tên lửa đạn đạo đất đối không dạng đơn giản của căn cứ quân sự thành phố Nhật Hòa đột nhiên ầm ầm chuyển động.
Có chuyện gì vậy?
Tiếp theo là bốn lính cần vụ của Hoắc Thiệu Hằng, bọn họ vẫn bình tĩnh, lần lượt nhảy xuống.
Bọn họ vẫn còn đang nằm trong mắt bão lớn nhưng càng đến gần mặt đất thì cường độ của gió bão ngày càng giảm xuống.
Thượng tướng Quý thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức ra lệnh:
Đợi bọn họ hạ cánh an toàn thì lập tức bảo Thiếu tướng Hoắc gọi video trò chuyện với tôi!
Vâng, thưa sếp!
Mưa gần như đã ngừng, tầng mây từ từ tản đi, mặt đất thắp sáng đèn tín hiệu đang ở ngay trước mắt.
Cơ trưởng dùng bộ đàm nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Thưa sếp, tất cả mọi người đã nhảy xuống hết rồi, tôi nhảy đây.
Nói xong cũng nhảy xuống khỏi cửa cabin.
Từng chiếc xe quân đội lần lượt lái ra khỏi căn cứ quân sự của thành phố Nhật Hòa, chạy về phía địa điểm nhảy dù của bọn họ để cứu viện.
Thượng tướng Quý ở Đế Đô vẫn luôn căng thẳng chú ý tới tình hình phát triển cũng nhận được cuộc gọi của bộ chỉ huy quân sự ở thành phố Nhật Hòa:
Báo cáo thủ trưởng, máy bay riêng của Thiếu tướng Hoắc đã xuất hiện rồi, toàn bộ nhân viên trên máy bay cũng đã nhảy dù xuống. Báo cáo hết!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.