Chương 2556: Cháu sẽ tự kiêu đó


Chu Khải Nguyên cũng biết năng lực của bọn họ, anh ta nói:
Mấy cậu đi đi, nhất định phải bảo vệ Hoắc thiếu cho tốt.



Vậy8 bên này phải nhờ cả vào anh rồi.

#Series những chuyện lạ trong đời. Tận mắt nhìn thấy tên lửa đạn đạo!!! Tọa độ: thành phố Nhật Hòa, mấy người hiểu đó#
#Có phải là có hoạt động gì lớn không?#
Triệu Lư5ơng Trạch nói:
Tôi phải thu dọn thiết bị máy tính, dụng cụ lần này đem theo khá nhiều.


Chúng ta có bốn người, để cho Hoắc thiếu không cần lo lắng về sau nữa rồi.

Nhiệm vụ này không phải là bí mật nên Hoắc Thiệu Hằng có nhắc đôi ba câu với cô, còn nói chờ đến hôm duyệt binh thì cô có thể nhìn thấy anh trên tivi.
Nghĩ kỹ lại thời gian thì chuyện trong mấy tiêu đề kia nhắc tới, thời gian và địa điểm, hình như đều trùng khớp...
#Nghe bảo là máy bay của quan lớn trong quân đội bị bắn rơi#
Trong lòng Cố Niệm Chi lập tức trở nên nặng nề, vội vàng bấm vào xem kỹ, nhưng vừa bấm vào thì phát hiện bài đăng Weibo đó đã bị xóa.
Bởi vì sống với Hoắc Thiệu Hằng trong doanh trại hơn sáu năm rồi nên cô cũng khá quan tâm tới quân sự, đã theo dõi rất nhiều trang cá nhân đăng tin tức quân sự.
Vừa mở ra trang đầu thì mấy cái hot search làm cho cô phải nhướng mày.
Ngay sau đó, toàn bộ internet cũng không thể tìm thấy được tin tức này nữa, dường như tiêu đề ban nãy cô mới nhìn thấy chỉ là do cô hoa mắt mà thôi.
Cố Niệm Chi lập tức nhớ ra buổi tối ngày hôm qua Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên gọi điện bảo Thượng tướng Quý phái anh đến thành phố Nhật Hòa tham gia công việc tổ chức duyệt binh, không thể đưa cô đi làm được.
Cố Niệm Chi thấy Tiêu Dạ nghe máy xong thì đột nhiên im lặng bèn vội hỏi:
Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Dạ nhìn vào đôi mắt của Cố Niệm Chi, không nói cho cô biết tình hình thật sự.
Vẻ mặt Chu Khải Nguyên vô cùng nghiêm túc:
Các cậu yên tâm, phía bên này tôi còn có T3iêu Dạ nữa.


Ờ, quên cô ấy nhỉ?
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đồng thời nở nụ cười.
Hoắc Thiệu Hằng tỉnh hẳn, một tay cầm điện thoại di động, một tay để lên trán cười nhẹ một tiếng. Giọng nói ấy mang theo hơi thở trêu người, làm người nghe run cả chân lên.
Lỗ tai Cố Niệm Chi tê tê, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng, dỗi hờn:
Anh cười cái gì? Người ta lo cho anh chết đi được, anh còn cười người ta nữa...

Đây là công việc trong nội bộ của bọn họ, nếu như Cố Niệm Chi muốn biết thì chỉ có thể để Hoắc Thiệu Hằng tự nói cho cô biết mà thôi.
Cố Niệm Chi thấy Tiêu Dạ lảng sang chuyện khác thì không tiếp tục gặng hỏi nữa, cười cười mở điện thoại di động lên Weibo lướt tin tức mới.
Hơn nữa tính chất công việc của Hoắc Thiệu Hằng đặc biệt, Cố Niệm Chi càng nghĩ càng thấy hoảng loạn, không nhịn được bấm gọi vào di động của anh.
Bên kia tít tít mấy tiếng sau đó lập tức có người bắt máy.
Chu Khải Nguyên ngồi lại vị trí phía sau bàn làm việc, bắt đầu gọi điện thoại bảo người chuẩn bị máy bay riêng cho Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng.
Hai người bọn họ lên máy bay chuyên dụng bay đến thành phố Nhật Hòa, lúc này đã là tám giờ sáng.
Cái cô Tiêu Dạ không phả9i dạng tài giỏi bình thường thôi đâu.

May mà cô ấy quay về, nếu không thì chúng ta lại thiếu một người.
Âm Thế Hùng nhì6n Triệu Lương Trạch:
Tôi đi sắp xếp một vali quần áo và đồ dùng hằng ngày cho Hoắc thiếu đây, còn cậu thì sao?

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng nói trầm thấp lười biếng:
Niệm Chi, em đã đi làm chưa?

Hoắc Thiệu Hằng mới ngủ được một giấc, vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Cố Niệm Chi thì vô thức cầm điện thoại lên nghe máy, thật ra cả người anh vẫn còn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Tiêu Dạ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Sếp của bọn họ bị đối xử như vậy ở thành phố Nhật Hòa, là thành viên của Cục tác chiến đặc biệt, ai nấy đều cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Em đang trên đường đi.
Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ đeo tay, ngạc nhiên hỏi:
Anh còn đang ngủ à? Tối hôm qua không ngủ sao?

Đã hơn tám giờ sáng, bình thường sáu giờ Hoắc Thiệu Hằng sẽ thức dậy tập thể dục buổi sáng, bây giờ cũng trở về ăn bữa sáng rồi.
Suốt cả dọc đường cô và Tiêu Dạ cười cười nói nói, tâm trạng cực kỳ tốt, mãi đến khi Tiêu Dạ nhận được cuộc gọi của Chu Khải Nguyên.

Tiêu Dạ, tối hôm qua bên phía sếp đã xảy ra chuyện. Bây giờ không biết mức độ nghiêm trọng của tình hình như thế nào, có lẽ cũng cần đến cô ra tay, sắp xếp công việc cụ thể thì phải chờ Hoắc thiếu thông báo.
Giọng Chu Khải Nguyên trong điện thoại cực kỳ nghiêm túc:
Bên phía cô Cố cô tạm thời đừng để cô ấy biết. Nếu như cô ấy muốn biết thì chúng ta phải xin lệnh của Hoắc thiếu.

...
Bấy giờ Cố Niệm Chi vừa lên xe Tiêu Dạ tới thượng viện quốc hội để đi làm chính thức.

Lo lắng gì cơ? Em còn lo lắng gì cho anh nữa?
Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, hời hợt nói:
Có phải là muộn giờ làm rồi không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.