Chương 2555: Truy cứu trách nhiệm


Bọn họ lập tức cầm vũ khí vọt vào trong phòng chỉ huy, đuổi hết tất cả những người ở trong đó ra ngoài, sau đó ngắt nguồn đ8iện và ngắt mạng máy tính cục bộ, bốn người chia bốn phía Đông, Nam, Tây, Bắc, mỗi người đứng giữ một phía trong phòng.
Người trong căn cứ quân sự không dám ngăn cản hay phản kháng.

Tên lửa đạn đạo mất kiểm soát còn bắn ra một q9uả tên lửa đạn đạo trúng máy bay riêng của sếp, chuyện này không thể dễ dàng lấp liếm cho qua như vậy được.

Hơn nữ6a bọn họ cũng muốn biết nguyên nhân, muốn biết hơn bất cứ người nào khác.
Hoắc Thiệu Hằng im lặng bình tĩnh đánh giá từng người, dựa vào kinh nghiệm chuyên môn của anh thì không nhìn ra được có ai đáng ngờ cả.
Tuy rằng trên mặt vẫn còn đang cười nhưng trong lòng lại từ từ trở nên nặng nề.
Vào lúc này, anh thà rằng ở đây có nội gián.

Nhưng nếu như vào ngày chính thức duyệt binh diễn tập mà vũ khí của chúng ta đột nhiên mất kiểm soát rồi bắn một phát vào ghế chủ tịch của chúng ta, vậy các cậu có nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào hay không?

Hoắc Thiệu Hằng vừa nói như vậy, mọi người tự ngẫm nghĩ lại thì không khỏi hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng ướt đẫm cả người.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì tất cả bọn họ, bao gồm cả bộ chỉ huy tác chiến và quân lính bình thường trong căn cứ quân sự này đều sẽ vô cùng nguy hiểm.
Triệu Lương Trạch không kích động như Âm Thế Hùng, anh ta bình tĩnh nhìn trung đoàn trưởng ở đầu dây bên kia mặt đỏ như Quan Công, nói:
Vừa nãy cậu nói hệ thống tự động ngắm bắn là như thế nào? Nếu không phải trong các cậu có người rắp tâm làm thì chẳng lẽ hệ thống của các cậu bị hacker xâm nhập à?

Chuyện như thế bọn họ cũng đã từng làm rồi, vì thế trong lòng hiểu rất rõ.
Trung đoàn trưởng bên kia lại lắc đầu nguầy nguậy, nói:
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hệ thống của chúng tôi không kết nối với hệ thống mạng bên ngoài thì sao hacker xâm nhập được?


Chúng tôi sẽ lập tức áp dụng cách xử lý khẩn cấp!
Những lãnh đạo trong căn cứ đều chạy đến vây quanh Hoắc Thiệu Hằng để đi tới tổng bộ chỉ huy của căn cứ.
Hoắc Thiệu Hằng kiềm chế, gặp mặt lãnh đạo và người đại diện đơn vị tác chiến ở nơi này, bắt tay với từng người rồi dặn dò lại lời gửi gắm và hy vọng của Thượng tướng Quý, đồng thời cười nói:
Mọi người tiếp đãi tôi nhiệt tình quá rồi, bắn pháo hoa lớn như vậy, tôi nhận mà ngại trong lòng.

Các sĩ quan chỉ huy ở căn cứ quân sự nhục nhã chỉ muốn chui xuống gầm bàn.
...
Lúc trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt ở Đế Đô nhận được tin tức thì Hoắc Thiệu Hằng đã được cứu lên rồi.
Tuy nhiên Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch và Chu Khải Nguyên không chịu bỏ qua, gọi video sang tóm hết những nhân viên có liên quan ở căn cứ quân sự thành phố Nhật Hòa ra gặng hỏi sự cố hôm nay.
Từ chuyện máy bay đột nhiên gặp gió giật mưa giông, đến cuối cùng bị tên lửa đạn đạo trong căn cứ quân sự của bọn họ tấn công, mỗi chi tiết nhỏ cũng làm bọn họ cực kỳ tức giận.

Con mẹ nó! Cậu chán sống rồi đúng không? Muốn chết sớm thì nói đi mấy anh đây cho cậu chết rồi chôn cậu luôn!

Âm Thế Hùng vặn khớp tay, sắc mặt rất khó coi, chửi ầm lên với sĩ quan chỉ huy ở đầu dây bên kia.
Nếu đến cả nội gián còn không có thì hậu quả sẽ càng nặng nề hơn.
Hoắc Thiệu Hằng lại trò chuyện với mọi người thêm mấy câu, sau đó bảo từng người quay về viết một bản tường trình những chuyện hôm qua mình làm rồi đợi thông báo, bấy giờ mới đến chỗ ở của mình trong căn cứ quân sự.
Đêm hôm nay bọn họ trải qua trong sự căng thẳng và mệt mỏi với cường độ cao, Hoắc Thiệu Hằng còn bị thương, gần như vừa ngả đầu vào gối là ngủ thiếp đi.
Trung đoàn trưởng phòng chỉ huy phòng kh5ông tích cực phối hợp cho Hoắc Thiệu Hằng điều tra, vội vàng nói:
Thưa sếp, tôi có thể giao hết tất cả thiết bị điện tử ở chỗ này, nhất định phải điều tra cho rõ nguyên nhân của sự cố! Nếu như có người gây rối ở bên trong thì nhất định phải xử trí theo quân pháp!

Hoắc Thiệu Hằng vô cùng bình tĩnh:
Mọi người cũng đừng thấy gánh nặng tâm lý rồi chuyện bé xé ra to.


Mọi người cố gắng nghĩ lại xem, chuyện này lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Nếu như chỉ bắn vào máy bay riêng của tôi thôi thì cũng không có gì ghê gớm, nhiều lắm cũng chỉ có một mình tôi chết.

Đối phương bị mắng chửi xối xả giống như cháu chắt nhưng không dám hó hé tiếng nào.
Bởi vì bọn họ thật sự đáng bị chửi!
Đổi lại là cấp trên của mình bị người ta chơi một vố thành ra thế này thì toàn quân của bọn họ cũng xắn tay áo lên trực tiếp lao đi tẩn đối phương, còn chửi cho đối phương khỏi đầu thai luôn.

Không kết nối với hệ thống mạng bên ngoài vậy là bên trong có vấn đề.
Triệu Lương Trạch đứng dậy:
Tôi phải đến chỗ các cậu một chuyến, như vậy không được.


Căn cứ quân sự thành phố Nhật Hòa có hệ thống mạng cục bộ, không cần kết nối với hệ thống mạng bên ngoài.

Nhưng ai quy định là hacker không được tấn công từ bên trong?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.