Chương 2554: Truy cứu trách nhiệm


Ai cũng biết ngất xỉu dưới nước thì chỉ có một kết cục chính là bị chết đuối.

Cũng còn may cũng còn may, bọn họ đã tới kịp lúc...
Mấy chiến sĩ bơi nhanh nhất nhanh chóng vây đến vớt Hoắc Thiệu Hằng lên.
Mạng sống của ai cũng chỉ có một lần, mọi người có chức vị cao thấp khác nhau nhưng không thể phân chia sang hèn.
Về mặt này thì anh và Cố Niệm Chi rất hợp với nhau.
Quân y ở bên cạnh không dám nói dối với Thượng tướng Quý, nghiêm túc thật thà nói:
Lưng Thiếu tướng Hoắc bị vụ nổ làm bị thương, có hiện tượng bị nhiễm trùng nhưng không nặng. Nếu như hôm nay không bị sốt thì không sao cả.

Thượng tướng Quý gật gù:
Tôi giao cậu ấy lại cho các cậu, các cậu phải cố gắng chú ý sức khỏe của cậu ấy.

Hoắc Thiệu Hằng nằm trong xe cứu thương, nhanh chóng gỡ mặt nạ oxy xuống, lấy điện thoại di động gọi video nói chuyện với Thượng tướng Quý.
Thượng tướng Quý nóng lòng như lửa đốt, thật sự không thể chờ thêm được nữa.
...
Hoắc Thiệu Hằng cúp máy, nhắm mắt lại nghỉ ngơi lấy sức.

Sếp!

Một đám người vội vàng chạy tới vừa khóc vừa cười với Hoắc Thiệu Hằng, làm mọi người ở đây đều rất xúc động.
Thượng tướng Quý chau mày nhìn anh nhưng cũng không trách anh nặng nề:
Nghỉ ngơi cho khỏe, có bị thương ở đâu không? Nếu như bị thương thì quay về dưỡng bệnh đi, đừng tham gia duyệt binh với diễn tập nữa.

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu:
Cháu không bị thương, chỉ là rơi xuống nước bị ngất xỉu một lát, bây giờ không sao rồi.

Chỉ khi nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng sống sờ sờ xuất hiện trên màn hình thì ông mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó sừng sộ mắng anh:
Cậu quá đáng lắm đấy! Sao không lập tức nhảy dù xuống! Lúc này là lúc để cậu thể hiện chủ nghĩa anh hùng à?

Thượng tướng Quý xót cho Hoắc Thiệu Hằng, đứng trong thời khắc sống chết mà còn muốn để người khác nhảy xuống trước mình, anh có từng nghĩ đến giá trị của bản thân mình còn nhiều hơn mạng sống của những người này cộng lại hay không!
Hoắc Thiệu Hằng lại không nghĩ như thế.
Anh bình tĩnh nói:
Mỗi chiến sĩ của chúng ta đều là người quý giá nhất, thưa sếp, huống chi lúc đó cháu còn là cơ trưởng, sao cháu có thể bỏ mặc những người còn lại để nhảy xuống một mình trước chứ?

Có rất nhiều người đứng chờ ở đó.
Cơ trưởng, phó cơ trưởng, nữ tiếp viên hàng không và bốn lính cần vụ đi chung máy bay với anh đều lo lắng chạy ra đón đầu tiên. Không nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng thì bọn họ không chịu về ký túc xá nghỉ ngơi.

Đã tìm được sếp chưa?


Sếp không sao chứ?

Giống như thuyền trưởng vậy, khi thuyền xảy ra sự cố thì thuyền trưởng chắc chắn phải là người cuối cùng rút lui.
Đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, tuy rằng anh không phải cơ trưởng chính thức của chiếc máy bay quân dụng kia, nhưng lúc đó người điều khiển máy bay chính là anh, người khăng khăng yêu cầu đổ sạch dầu máy và đóng hai động cơ lại để tiến hành ép buộc hạ cánh cũng chính là anh.
Nếu như anh không chịu trách nhiệm, không nhảy xuống cuối cùng, lẽ nào phải trơ mắt nhìn người khác chết?
Anh không làm được, anh cũng chưa bao giờ cho rằng mạng của mình cao quý hơn mạng của người khác.
Sau khi cúp điện thoại, Thượng tướng Quý lập tức tổ chức họp khẩn cấp để thành lập tổ chuyên án đến căn cứ quân sự của thành phố Nhật Hòa điều tra sự cố tên lửa đạn đạo bị mất kiểm soát.
Cho dù là có người cố tình làm hay là do hệ thống trục trặc thì tất cả cũng phải điều tra cho rõ ràng, không thể để thiếu tướng bị thương không rõ lý do như vậy được.
Xe cứu thương, bác sĩ quân y và các y tá đều đang chờ sẵn để3 đón người. Hoắc Thiệu Hằng vừa được cứu lên thì lập tức tiến hành cấp cứu cho anh.
Sức khỏe của Hoắc Thiệu Hằng rất tốt, vừa nãy lúc r9ơi xuống nước bị ngất xỉu cũng là vì gần như trực tiếp rơi xuống từ trên cao, bị va chạm cực lớn.
Quân trang của Hoắc Thiệu Hằng đã bị ướt đẫm, vali cũng bị nổ, anh chỉ đành thay quần áo ngoài ở trong xe cứu thương, mặc quân trang của bộ đội vùng này đi ra ngoài.

Sếp!

Ói nước trong cổ họng ra rồi đeo mặt 6nạ oxy vào, sau đó làm hồi sinh tim phổi nhẹ nhẹ thì anh đã tỉnh lại.
Vết thương nặng nhất ở trên người anh là vết thương sau lưng, như5ng chỉ là nhìn hơi đáng sợ, sau khi rửa sạch rồi băng bó thì sẽ chẳng để lại chút sẹo lồi nào.
Lúc này chân trời đã hiện ra màu trắng bạc.
Mấy chiếc xe quân đội chở theo Hoắc Thiệu Hằng gầm thét chạy vào căn cứ quân sự thành phố Nhật Hòa.
Hoắc Thiệu Hằng vỗ vai của bọn họ, dịu dàng an ủi:
Được rồi, không sao rồi, lần này là sự cố ngoài ý muốn không thể kiểm soát được.


Làm quân nhân, trước khi đi làm nhiệm vụ còn phải xem ngày hoàng đạo nữa sao?

Tuy rằng sau đó tên lửa đạn đạo kia là sự cố bất ngờ đối với anh, nhưng thời tiết xấu trước đó đối với anh mà nói thì không đáng nhắc đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.