Chương 2570: Giống nhau như đúc
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1002 chữ
- 2022-02-21 03:42:59
Mặc dù Triệu Lương Trạch cố hết sức kìm nén nhưng nước mắt nơi khóe mắt anh ta vẫn cho thấy sự lo lắng và bất an trong lòng.
Anh ta vốn l8à người yếu ớt nhất trong số họ, sau khi trải qua cái chết của Bạch Sảng, anh ta mới trở nên mạnh mẽ hơn.
Vốn dĩ Hoắc Thiệu Hằng là ngườ3i bình tĩnh, trấn định nhất, cũng là người vô tình cay độc nhất, nhưng bởi vì Cố Niệm Chi bị bắt đi nên sự bình tĩnh của anh chỉ là biểu hiện bê9n ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, anh không nói một lời, hàm dưới căng chặt như khắc ra, vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú nhưng lại không có sức sống và sinh lực.
Tất cả tâm tình của anh như chôn giấu sâu trong một cái động đen không đáy, không ai có thể tìm thấy được.
Chu Khải Nguyên đi vòng quanh hình vẽ Tiêu Dạ trên thảm rồi nói:
Mọi người nhìn thấy chưa, dưới đất hoàn toàn không có dấu chân, chứng tỏ bọn chúng có năng lực phản trinh sát rất tốt. Nhân viên chuyên nghiệp của chúng ta đã tìm kiếm bằng máy móc nhưng không thấy dấu chân của Tiêu Dạ và cô Cố ở đây, thậm chí chúng ta còn không biết là có bao nhiêu người...
Người bên trong nhất định sẽ phản kháng, đồng thời cũng sẽ trốn. Tôi sẽ bắn chết người phản kháng...
Nói tới đây, anh dừng lại nhìn về phía Chu Khải Nguyên:
Sao chúng lại không giết Tiêu Dạ?
Mà chỉ làm cô bị thương nặng.
Không ai biết rằng chỉ mới năm phút đồng hồ trước, trong đầu anh vẫn là một đống hỗn loạn.
Xem ra, người tỉnh táo nhất 6lại là Chu Khải Nguyên.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh lại, tầm mắt lướt quanh phòng khách rồi nhìn về phía cửa, hình như đã hiểu ý của Chu K5hải Nguyên.
Hoắc Thiệu Hằng vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước:
Phá vỡ camera theo dõi. Vào lúc này, chắc người trong phòng cũng chú ý bên ngoài có người rồi.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vội tránh sang bên cạnh một bước, nhìn Hoắc Thiệu Hằng một mình đi tới cửa.
Anh rút súng ra, nhắm ngay vào khóa:
Tôi sẽ nhấn chuông cửa trước, nếu người bên trong không mắc mưu thì sẽ nổ súng bắn khóa.
Thẻ vào cửa của Cố Niệm Chi đã được xử lý đặc biệt, muốn làm giả không dễ dàng gì.
Nhưng chỉ cần che sóng điện từ, có được mười phút, một phát súng phá vỡ khóa cửa là đủ cho chúng ra tay rồi.
Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa ra, đi vào nhà, anh đã hoàn toàn đắm chìm trong tình cảnh lúc ấy.
Thật ra chỉ cần cô đợi được mười phút thì có thể sẽ không bị đưa đi. Nhưng nếu như cô đợi đến mười phút, chắc chắn Tiêu Dạ sẽ mất mạng.
Suy nghĩ kỹ lại, lựa chọn này đối với Cố Niệm Chi và Tiêu Dạ mà nói đều vô cùng tàn khốc.
Triệu Lương Trạch nhỏ giọng nói:
Bọn chúng không giết Tiêu Dạ mà chỉ giày vò cô ấy, giống như là... giống như là chúng rất hiểu về Niệm Chi, biết cô ấy sẽ không thể trốn được, không thể trơ mắt nhìn chúng giết chết Tiêu Dạ được.
Bắn nhiều phát súng như vậy, thậm chí còn không bắn gãy xương, không trúng động mạch của cô ấy.
Chỉ có thêm bất cứ điều gì trong đó là có thể khiến tình cảnh của Tiêu Dạ thảm hơn gấp mười lần, nhưng bọn chúng lại không làm như vậy mà chỉ làm tan rã năng lực chiến đấu của cô ấy.
Chu Khải Nguyên gật đầu, chậm rãi đáp:
Nói vậy, đúng là trước tiên chúng nên giết chết Tiêu Dạ rồi mới đưa cô Cố đi.
Anh gật đầu, chậm rãi đi tới cửa, đứng trước thang máy, anh mới nói:
Nếu là tôi, tôi sẽ mai phục quanh khu nhà này mấy ngày trước đó.
Vừa nói, anh vừa ngửa đầu nhìn lên.
Nếu anh nhớ không nhầm, Cố Yên Nhiên từng có một căn nhà trên lầu này.
Câu nói kế tiếp anh không nói được nữa.
Chu Khải Nguyên nói tiếp thay anh:
Chắc chắn bọn khốn đó dùng tính mạng của Tiêu Dạ để uy hiếp cô Cố, tạo nhiều vết thương trên người Tiêu Dạ như vậy cũng là để uy hiếp cô ấy.
Niệm Chi thiện lương như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn những người này giết chết Tiêu Dạ trước mặt mình...
Âm Thế Hùng lắc đầu:
Cô bé ngốc này, chắc là không nhịn được nên đã tự đi ra.
Đây đúng là điểm duy nhất không hợp với lẽ thường.
Hoắc Thiệu Hằng đi tới chỗ vẽ hình Tiêu Dạ ngã nằm trong nhà, anh nói tiếp:
Lúc ấy, có lẽ Niệm Chi đang trốn ở...
Tầm mắt anh nhìn về phía phòng ngủ, vì đó là nơi duy nhất có thể nhanh chóng trốn vào.
Nhưng căn nhà đó đã bị Cố Niệm Chi lấy lại, đổi thẻ vào cửa rồi, giờ không còn ai ở.
Nên những người kia biết trong nhà này có một căn bỏ trống.
Sau đó, tôi sẽ chắn sóng điện từ, để toàn bộ thiết bị điện tử trong này mất hiệu lực.
Âm Thế Hùng khoanh tay nhìn về phía vết đạn trên cửa sổ:
Cái này thì không lạ, chúng ta làm nhiệm vụ cũng sẽ dùng túi nilon chuyên dụng để tròng vào giày.
Vậy thì đúng rồi.
Chu Khải Nguyên lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Hoắc thiếu, anh có thấy không? Cách gây án của chúng...
Hoắc Thiệu Hằng tỉnh bơ đáp:
Nhìn ra rồi, cách ra tay của chúng giống hệt như chúng ta.
Vụ án này giống như là tác phẩm của Cục tác chiến đặc biệt bọn họ vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.