Chương 2571: Giống nhau như đúc


Hoắc Thiệu Hằng nghiêm mặt, lập tức hỏi Chu Khải Nguyên:
Hải quan ở sân bay và bến cảng Đế Đô, các đường lớn rời khỏi thành phố đã phong tỏa cả c8hưa?


Chu Khải Nguyên vội nói:
Tôi vừa nhận được tin tức đã lập tức phong tỏa sân bay. Hơn nữa hôm nay là lễ duyệt binh và diễn tập, máy3 bay trong thành phố không được phép cất cánh trước khi diễn tập xong. Cảng tạm thời đóng cửa. Tôi đã thiết lập các trạm kiểm soát trên các tuyến9 đường ra khỏi thành phố, kiểm tra từng chiếc xe một.


Hoắc Thiệu Hằng hơi bớt giận, một tay anh khoác lên vai Chu Khải Nguyên:
Làm tốt 6lắm.

Thượng tướng Quý hít sâu một hơi, bắt đầu động viên Hoắc Thiệu Hằng:
Cậu đừng lo quá, cát nhân ắt có thiên tướng. Bao nhiêu năm qua con bé chỉ mới xảy ra chuyện vào năm ngoái, lại là ở nước ngoài, cậu đừng đau lòng quá.

Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, anh biết Thượng tướng Quý không tiện nói chuyện nên cũng không nói gì thêm nữa:
Chúng cháu đợi chú về.

Nửa tiếng sau, máy bay quân dụng chở Thượng tướng Quý từ từ hạ cánh xuống sân bay Đế Đô.

Chuyện này cứ làm theo trình tự mà chúng ta vừa thảo luận.
Thượng tướng Quý xuống xe thì nghiêm túc nói:
Thiệu Hằng, cậu phải ổn định. Nếu cậu không kiểm soát được tâm trạng của mình thì tôi sẽ cho người tiếp quản.

Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, anh bình tĩnh lấy túi công văn trong xe ra cho Thượng tướng Quý, trấn tĩnh nói:
Chú lo xa rồi, cháu rất bình thường, không có chuyện gì phải không chế tâm tình.


Không có thật à?
Thượng tướng Quý liếc nhìn anh, thấy anh bình tĩnh thật, nói chuyện không hoang mang, làm việc từ tốn ổn định, đúng là không nhìn ra dáng vẻ thất kinh vì người yêu mất tích.
Không lâu sau, ông ngồi lên chiếc xe đặc chủng tới đón, Hoắc Thiệu Hằng đang đợi ông trong xe.
Thư ký Tào lái xe, bởi vậy Thượng tướng Quý có thể thảo luận chuyện này với Hoắc Thiệu Hằng trong xe ngay lập tức.
Ông trầm mặt:
Cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp nghiêm túc của Hoắc Thiệu Hằng:
Tiêu Dạ bị thương nặng, Niệm Chi bị bắt đi rồi.


Cái gì?
Thượng tướng Quý hét lên thất thanh:
Sao lại như vậy được? Biện pháp an ninh của cậu đâu?

Hoắc Thiệu Hằng cười khổ:
Đối phương rất quen với biện pháp an ninh của chúng ta, ngay cả thiết bị định vị giấu kín trên người Niệm Chi mà chúng cũng ném đi.

Hoắc Thiệu Hằng nói lại tình hình bên trong căn hộ của Cố Niệm Chi một lượt:
Chuyện là như vậy, chúng cháu đã hạ lệnh phong tỏa tất cả sân bay, bến cảng và đường lớn, chỉ có thể vào, không thể đi ra.

Thượng tướng Quý gật đầu:
Nên làm vậy, tôi sẽ liên lạc với Chủ tịch Long và thủ tướng Bạch, thông báo chuyện này.

Dù sao phong tỏa toàn bộ sân bay, bến cảnh và đường lớn cũng liên quan quá nhiều.
Trước đó có thể nói là vì duyệt binh và diễn tập nên phải phong tỏa mấy tiếng. Nhưng giờ thời gian đã qua, phải cần có những lý do khác, cũng cần các ngành khác hợp tác.
Hoắc Thiệu Hằng cần được Thượng tướng Quý chống lưng như vậy thì mới có nhiều quyền để xử lý chuyện này.
Anh và Thượng tướng Quý bàn bạc phân tích suốt đường đi, đợi đến khi đưa Thượng tướng Quý về đại viện quân khu, họ mới nghĩ được bước đầu thực hiện.
Cho dù lúc đó anh đang ở Đế Đô cũng chỉ có thể làm đến mức này.
Là một người lãnh đạo, anh vui nhất là khi cấp dưới của mìn5h có thể chống đỡ một mình, không cần anh phải lo lắng mọi điều.
Hoắc Thiệu Hằng thoáng thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn về phía Âm Thế Hùng:
Cậu đi tìm bảo vệ ở đây, lấy tất cả video theo dõi ngày hôm nay. Khải Nguyên nói video bị chặn mười phút, vậy thì xem trước và sau mười phút đó có đầu mối hay không.


Vâng, thủ trưởng.
Âm Thế Hùng đứng nghiêm chào, nhanh chóng đi ra ngoài tìm bảo vệ.
Hoắc Thiệu Hằng vẫy tay với Triệu Lương Trạch:
Tiểu Trạch đi về với tôi, cậu tìm kiếm tài liệu nhập cảnh của người nước ngoài, tôi đi báo cáo chuyện này với Thượng tướng Quý.

Anh muốn điều động nhân lực và vật lực, tạo thành thiên la địa võng, khiến đối phương chắp cánh cũng khó thoát.
...
Lúc điện thoại di động vang lên, Thượng tướng Quý đang ngồi trên máy bay quân dụng về Đế Đô.

Thiệu Hằng, bên chỗ cậu xảy ra chuyện gì à?

Thượng tướng Quý vừa giận vừa sợ, suýt lại thốt lên:
Chẳng lẽ lại có nội gián à?

Nhớ ra mình còn đang ở trên máy bay, ông bèn nuốt câu nói này xuống, nói:
Tôi về ngay, cậu nhanh tới báo cáo cho tôi.

Hoắc Thiệu Hằng vội đáp:
Vâng, thủ trưởng, cháu đang ở sân bay đợi ngài.

Đương nhiên, có thể trong lòng anh hốt hoảng, nhưng người ta không hề cảm nhận được, sự nhẫn nại và tự chủ này không phải là thứ người bình thường có được.

Thượng tướng Quý càng hài lòng với anh hơn:
Được rồi, cậu cứ đi làm đi, nhanh tìm được người về.


Hoắc Thiệu Hằng thấp giọng đáp:
Vâng, thủ trưởng.


Đưa mắt nhìn Thượng tướng Quý đi vào nhà, Hoắc Thiệu Hằng đi về phía xe riêng của mình, lúc này điện thoại của anh cũng vang lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.