Chương 2572: Thật trùng hợp


Có thể không phải là chiếc xe này, có thể nó chỉ xuất hiện sai thời gian, thời điểm. Nhưng giờ họ cũng không còn mục tiêu khác, nhất định 8phải điều tra chiếc xe này đầu tiên.


Còn đầu mối nào khác không?


Âm Thế Hùng lắc đầu:
Tôi đã xem toàn bộ video theo dõ3i ở khu nhà, đặc biệt là khoảng thời gian Cố Niệm Chi mất tích. Mọi người đều lái xe ra vào, nên tôi có thể loại trừ khả năng chúng đi bộ9 rời khỏi đó.

Nhưng nhiều nhất đối phương cũng chỉ có hai tiếng đồng hồ, cho dù đi bộ, hai tiếng cũng không đủ để chúng rời khỏi Đế Đô.
Đương nhiên, cho dù chúng đã đi bộ rời khỏi nơi này thì cũng không có gì quan trọng.
Dù là chân trời góc biển, anh cũng sẽ tìm được cô trở về.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, anh bình tĩnh hỏi tiếp:
Còn gì nữa không?

Giọng điệu của anh ổn định, không hề 6thấp thỏm.
Trong lòng Âm Thế Hùng vừa cảm thán khả năng kiềm chế và sức nhẫn nại của Hoắc Thiệu Hằng, vừa đáp:
Sau khi chuyện xả5y ra mười lăm phút, Chu Khải Nguyên đã khống chế giao thông toàn thành phố, xem thử có chiếc xe này đi qua hay không.

Lần trước, Cố Niệm Chi mất tích trên dãy núi Alps của Đức, ban đầu anh cũng không biết gì, đến khi biết chuyện thì cô đã thoát hiểm quay về, mặc dù anh rất hối hận, áy náy và tiếc nuối nhưng anh chưa bao giờ nếm trải cảm giác lo lắng thực sự.
Lần này khi cô lại mất tích một lần nữa, anh mới biết, rốt cuộc mất cô là cảm giác thế nào.
Cả đời này anh không muốn nếm trải cảm giác này lần nữa.
Mấy năm qua Đế Đô chỉnh đốn lại, các nhà nghỉ khách sạn lớn, kể cả nhà trọ ven đường đều kết nối internet với cảnh sát.
Chỉ cần tới thuê phòng thì cảnh sát ở đó nhất định có thể tra được thông tin.
Âm Thế Hùng rùng mình:
Vâng, thủ trưởng.

Hoắc Thiệu Hằng đi tới bên cạnh xe riêng của mình, lính cần vụ Phạm Kiến vội đi tới mở cửa xe cho anh.
Hoắc Thiệu Hằng còn nói:
Chào hỏi Cục quản lý giao thông đi, để họ lập rào chắn trên tất cả các đường, không cho xe rời khỏi Đế Đô, cứ nói là phải làm đường, cử cảnh sát giao thông đứng gác, kiểm tra tất cả những người đang cố gắng rời khỏi Đế Đô bằng đường bộ.

Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc đến mức này, Âm Thế Hùng chỉ có thể phục tùng tuyệt đối:
Vâng, thủ trưởng!

Phạm Kiến cũng nhận ra tâm trạng Hoắc Thiệu Hằng không tốt, anh ta không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ xuống xe đứng nghiêm canh gác trước đầu xe.
Hiệu quả cách âm của chiếc xe rất tốt, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, thậm chí Hoắc Thiệu Hằng còn nghe thấy được tiếng tim đập của mình.
Anh không hề buồn ngủ.
Mặc dù đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, anh vẫn không hề thấy buồn ngủ.
Tâm trạng của anh lại như núi lửa phun trào, cả bầu trời mù mịt.
Nhìn thì như bình tĩnh lặng yên nhưng dung nham lại đang cuồn cuộn dưới chân núi.
Lần này sau khi tìm được cô, anh sẽ tìm một sợi dây thừng buộc cô lại bên mình, không tiếp tục thả cô ra đi một mình như vậy.
Trong lòng anh quặn thắt, anh vừa nhấc điện thoại đang muốn hỏi tiến độ bên phía Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch thì bỗng nghe thấy vài tiếng chó sủa.
Ngẩng đầu lên, Corgi chân ngắn đang nhảy nhót bên ngoài cửa xe anh, muốn nhìn xem rốt cuộc trong xe có ai.
Đợi Hoắc Thiệu Hằng ngồi lên xe riêng dành cho mình quay về tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt, Âm Thế Hùng đã truyền đạt lại mệnh lệnh của anh cho đồn cảnh sát và Cục quản lý giao thông, đồng thời triệu tập Cục quản lý giao thông lấy toàn bộ video giám sát giao thông khắp thành phố.
...
Xe đặc chủng chống đạn dừng lại trước biệt thự của mình, Hoắc Thiệu Hằng không bước xuống xe mà vẫn ngồi ở ghế sau, tầm mắt không có tiêu cự, lẳng lặng nhìn phía trước.
Hoắc Thiệu Hằng nhắm hai mắt, đưa tay xoa đầu mày.
Chuyện không hề đơn giản như vậy, mặc dù anh đã nghĩ tất cả biện pháp, chặn hết tất cả lỗ thủng, nhưng rốt cuộc anh đã muộn hai tiếng đồng hồ.
Chu Khải Nguyên chỉ chú ý phong bế đường lớn, máy bay và cảng biển, nhưng nhỡ đối phương đưa Cố Niệm Chi đi đường bộ ra khỏi thành phố, sau đó có tiếp ứng ở nơi khác thì sao?
Hoắc Thiệu Hằng yên lặng nhìn con đường rợp bóng cây phía trước, lác đác lá rơi.

Tìm đồn cảnh sát đại diện, phát động các cảnh sát cơ sở phối hợp với thành viên của đội trị an điều tra danh sách đăng ký của các khách sạn, nhà trọ, nhà nghỉ. Giờ khách phải làm thủ tục bằng thẻ căn cước cả, tất cả khách trọ mà thẻ căn cước không chính xác sẽ bị tạm giam.

Đây là để đề phòng đối phương bắt Cố Niệm Chi, không kịp đưa ra ngoài nên lẩn trốn trong nhà nghỉ, khách sạn.
Chỉ tiếc là chân nó ngắn quá, nhảy không cao, vừa mới ló đầu lên là đã ngã xuống.

Tâm trạng nặng nề của Hoắc Thiệu Hằng bị dáng vẻ của Akko chân ngắn chọc cười.

Nhìn đồng hồ đeo tay, anh đã ngồi một mình trong xe mười lăm phút.

Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi, đẩy cửa xe bước ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.