Chương 2602: Bí mật bị thời gian vùi lấp (8)


Âm Thế Hùng nhỏ giọng nói với Triệu Lương Trạch:
Chắc giáo sư Hà cũng đoán được nhất định chúng ta sẽ về quê nhà anh ta ôm cây 8đợi thỏ nên mới đưa người này về lại nhỉ?



Anh ta đang muốn dùng cách này để nói cho chúng ta biết lai lịch thực sự củ3a anh ta?
Triệu Lương Trạch cầm di động lên, gửi một tin nhắn cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn thử, k9hông tỏ ý kiến.
Ngón tay anh gõ hai lần lên bia mộ, anh đưa mắt nhìn bà cụ rồi nói:
Bà có muốn về Hoa Hạ không? Nếu bà6 muốn, tôi có thể đưa bà và linh cữu của họ về an táng ở Hoa Hạ.

Hoắc Thiệu Hằng nhìn bà cụ, anh lặng thinh gỡ mũ quân đội xuống, mặc niệm năm phút rồi sai người đưa di thể của bà đi, cùng đưa về Đông Bắc an táng.
Mang theo bảy, tám quan tài nhỏ về Cục tác chiến đặc biệt, Hoắc Thiệu Hằng đưa chúng cho Trần Liệt, thêm cả mấy sợi tóc tìm được trong phòng nghỉ của Hà Chi Sơ ở khu nhà giáo sư đại học B:
Xét nghiệm DNA đi.

Hành động của Hoắc Thiệu Hằng rất nhanh, di cốt của tất cả nhà họ Hà ở nghĩa trang này được lấy ra khỏi đất, cho vào mấy quan tài nhỏ, vận chuyển đến sân bay nơi chân núi.
Bà cụ chỉ về phía hai quan tài mới mang về rồi nói:
Cái này là ông Hà, đây là cậu chủ.


Đúng vậy, rất nhiều năm trước, sau khi chiến tranh kết thúc, chúng tôi đã tới đây rồi.
Bà cụ thở dài:
Giờ nghe nói nước mình hùng mạnh lắm...

Hoa kiều già rời đất nước mười mấy năm, người cũng như lục bình, mong muốn lớn nhất chẳng qua là lá rụng về cội mà thôi.
Khung cảnh này so với mấy chục năm trước, lúc họ rời khỏi đất nước điêu tàn, thật sự giống như một giấc mơ.
Bà cụ đưa tay che miệng, nghẹn ngào nói:
Tôi về rồi, tôi đưa mọi người quay lại rồi.
Nói xong, người bà nghiêng ngả rồi ngã xuống đất.
Trần Liệt không hỏi Hoắc Thiệu Hằng gì nhiều, lập tức đi vào phòng thí nghiệm tách DNA, chuẩn bị trắc tự.
Sau tám tiếng, anh ta hoàn thành công việc.
Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch và Tiểu Thôi đưa mắt nhìn nhau, họ đều không thể nào tin được lời bà cụ nói.
Mặc dù là quan tài mới nhưng hai bộ hài cốt bên trong đã khô từ lâu, ít nhất đã chết mười năm trở lên.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng ngồi đối diện với anh, bà cụ kiên quyết muốn được bên cạnh hài cốt nhà họ Hà, họ không ép bà được nên để bà ngồi trên máy bay vận chuyển.
Bởi vậy trong máy ba này chỉ có Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch.

Hả? Thật sao? Cậu là người Hoa à?
Bà cụ vừa mừng vừ5a sợ, bà ngẩng đầu lên mắt lom dom nhìn anh:
Tôi muốn về Đông Bắc, đó mới là quê nhà thật sự của chúng tôi...


Không thành vấn đề.
Hoắc Thiệu Hằng nhớ lại bức di thư của ông nội Cố Niệm Chi Cố Hạo Trạch, ánh mắt hơi ảm đảm, anh chỉ vào mấy bia mộ dưới đất, nói:
Họ cũng tới từ Đông Bắc à?


Kết quả thế nào?
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng hỏi.
Trần Liệt đưa kết quả kiểm tra DNA cho anh xem, anh ta xoa tay nói:
Những người này đều là họ hàng, cái này thì không phải nghi ngờ. Cậu bảo tôi chú ý kiểm tra hai mẫu hài cốt...
Anh ta chỉ hai quan tài nhỏ cuối cùng mà bà cụ mang về trấn Uyuni:
Họ có quan hệ cha con.

Kết quả khiến anh ta vô cùng khiếp sợ.

Hoắc thiếu! Anh tới đây nhanh!
Trần Liệt vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.
...
Hai chiếc máy bay bay suốt mười ba tiếng, cuối cùng cũng từ Bolivia Nam Mỹ hạ cánh xuống khu T3 sân bay quốc tế Đế Đô, Hoa Hạ.
Hoắc Thiệu Hằng nhướn mắt:
Ai? Cậu chủ là ai?


A Sơ đó... A Sơ của tôi, Hà Chi Sơ.
Bà cụ cố chấp nói, đưa tay chậm rãi vuốt ve chiếc quan tài bằng gỗ anh đào mới.
...
Ngồi một mình trong máy bay, Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay dưỡng thần.

Tốc độ này chỉ có Niệm Chi mới có thể làm được chứ?

Triệu Lương Trạch lắc đầu:
Đây không phải chỉ là vấn đề bằng cấp. Phong độ cử chỉ, còn cả cuộc sống thói quen của giáo sư Hà không giống như cậu thiếu niên sinh sống trong trấn nhỏ ở Nam Mỹ đến năm 16 tuổi.

Đây là Hà Chi Sơ sao?
Hoắc Thiệu Hằng mím môi, chỉ huy họ lên máy bay.
Lần này anh điều một chiếc phi cơ tới vận chuyển di hài của nhà họ Hà.
Tiểu Thôi hỗ trợ trước sau, cuối cùng lúc nhìn máy bay cất cánh lên trời, vành mắt cậu hơi ửng đỏ, đứng vẫy tay ở sân bay hồi lâu.
Bà cụ không nghĩ Hoắc Thiệu Hằng có phải là tên lừa đảo hay không. Dù sao bà cũng gần 70, không còn gì nữa, chỉ bảo vệ một vùng nghĩa trang này thì có gì để cho người ta lừa gạt?
Bà muốn về Hoa Hạ, nếu Hoắc Thiệu Hằng có thể thỏa mãn được nguyện vọng cuối cùng này thì dù có bị anh lừa gạt đã sao đâu?

Mau gọi xe cứu thương!
Hoắc Thiệu Hằng bước nhanh tới, Âm Thế Hùng đã ngồi xổm xuống đưa tay dò hơi thở của bà cụ, mở mắt của bà ra xem, trong lòng nhất thời hoảng hốt.

Hoắc thiếu... bà ấy đã đi rồi...

Hai ngày một đêm, họ từ mùa đông quay về mùa hạ.
Bà cụ bước từ trên máy bay xuống, nhìn sân bay kiểu mới vô cùng hiện đại, vô số máy bay lớn xếp hàng chỉnh tề. Đèn điện sáng trưng khiến cả thành phố tỏa sáng lấp lánh.
Triệu Lương Trạch nhìn bản bút ký khẩu cung mà mình ghi lại từ bà cụ, nhỏ giọng nói với Âm Thế Hùng:
Theo lời bảo mẫu này nói, 16 tuổi Hà Chi Sơ mới rời khỏi nơi này, sao chỉ trong bảy năm, anh ta học xong đại học của Học viện Pháp luật, còn trở thành giáo sư chuyên trách của Học viện Pháp luật đại học Harvard được?

Âm Thế Hùng:
...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.