Chương 2603: Bí mật bị thời gian vùi lấp (8)


Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, hơi nhíu mày, anh trầm ngâm trong phòng làm việc của Trần Liệt rồi nói:
Bảo mẫu của Hà Chi Sơ nói, ông Hà c8hỉ có một người con trai này, không có sinh đôi.



Vậy thì lạ quá.
Trần Liệt giang hai tay ra:
Cũng không thể là nhân bản người được3, vì chưa có quốc gia nào có kỹ thuật như thế. Thật lòng mà nói, nếu ai có kỹ thuật này thì có thể lên trời luôn. Mấy năm trước ở nước nào đó 9nhân bản một con cừu mà lại là con cừu đoản mệnh, gen bị thiếu hụt hết. Trình tự nhân bản người còn phức tạp hơn, trong điều kiện hiện tại thì6 hoàn toàn không thể nhân bản ra một người khỏe mạnh lại thông minh hơn người thường như giáo sư Hà được.

Hoắc Thiệu Hằng cũng đang suy nghĩ, lẽ nào anh tìm kiếm sai hướng rồi sao?
Chẳng lẽ những người bắt cóc Cố Niệm Chi không phải vì thể chất của cô đặc thù?
Theo một ý nghĩa nào đó, kỹ5 thuật gen khó phát triển hơn vũ khí hiện đại nhiều.

Thiên tài cũng không thể?
Hoắc Thiệu Hằng nhớ tới Cố Tường Văn.
Nếu Cố Yên Nhiên là người giật dây khiến Cố Niệm Chi bị bắt cóc, sao cô ta có thể gửi tin tức ra ngoài được? Rõ ràng là không thể.
Hà Chi Sơ hẳn phải có ý gì khác.
Kết quả kiểm tra DNA của nhà họ Hà đã không tưởng tượng nổi, giờ hai người họ vẫn chưa định thần lại.
Nếu không phải là người nhân bản thì là gì?

Huống hồ nếu như ông ấy có thể thì sẽ không để con gái mình bị bệnh mà không làm gì được.
Trần Liệt đưa chứng cứ:
Cậu còn nhớ di ngôn của ông ấy không?

Lúc lâm chung, điều mà ông tiếc nuối nhất là không chữa khỏi bệnh di truyền cho con gái.
Đây cũng là một điểm đáng ngờ khác.
Manh mối của Hà Chi Sơ đứt hoàn toàn, Cố Niệm Chi vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Nhưng Cố Niệm Chi thì khác, tất cả mọi người đều biết Cố Niệm Chi, nếu như Cố Yên Nhiên nói dối là họ có thể biết được ngay lập tức, khiến cô ta đầu thai làm người một lần nữa ngay!
Mặc dù Cố Yên Nhiên cố gắng kiềm chế nhưng vẫn bị ngữ khí của Hoắc Thiệu Hằng làm sợ hãi đến rùng mình, vẻ run rẩy trong đôi mắt khó mà che giấu được:
Anh... anh nói gì? Tôi không hiểu...

Hoắc Thiệu Hằng dừng lại trước mặt cô ta, hai tay chắp sau lưng, mặt không cảm xúc:
Cố Yên Nhiên, lần cuối cùng tôi hỏi cô, cô có gì giấu giếm chúng tôi không? Lần này tôi không có kiên nhẫn đợi cô suy nghĩ nữa, nếu như cô không chịu nói thì tôi sẽ không khách sáo.

Cố Yên Nhiên híp mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Có gì che giấu chứ? Anh có ý gì?


Từ năm 16 ba của Niệm Chi đã bắt đâu học tiến sĩ, người ta mất tám năm mới xong học vị, ông chỉ học mất ba năm. Sau khi học xong thì làm việc trong viện y học hai năm, lại thấy hứng thú với ngành vật lý, 20 tuổi ông đăng ký học tiến sĩ vật lý được xếp hạng hàng đầu của MIT, chỉ mất ba năm là tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp thì lại đi học ngành sinh học.

Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn Trần Liệt:
Cậu xem, học vị cuối cùng của Cố Tường Văn là tiến sĩ sinh vật học.

Kỹ thuật nghịch thiên của Cố Tường Văn không bao gồm cấp độ gen, cho nên rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Hoắc Thiệu Hằng đi vài vòng trong phòng, tin nhắn mà Hà Chi Sơ gửi trước khi biến mất không ngừng lặp lại trong đầu anh.
...
Hoắc Thiệu Hằng dẫn Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đi tới chỗ giam giữ Cố Yên Nhiên lần nữa.
Sau khi nhìn thấy Cố Yên Nhiên, cảm xúc hỗn loạn đó của anh mới dần trấn tĩnh.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh tự nhiên sải bước vào.
Hoắc Thiệu Hằng lại rơi vào trầm tư lần nữa.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch căng thẳng vô cùng.
Trước đây anh chưa từng dụng hình với cô ta, bởi vì chuyện của Cố Tường Văn nên có dụng hình cũng vô dụng.
Trong số họ chưa ai từng nhìn thấy Cố Tường Văn, cho dù cô ta nói dối cũng không ai có thể xác minh thật giả.
Căn phòng nhỏ chỉ có một mình Cố Yên Nhiên đang ngồi. Xem ra cô ta còn tiều tụy hơn lần trước gặp. Cô ta gầy đến mức trơ xương, khuôn mặt không còn thịt, xương gò má có vẻ rất cao, môi cực mỏng, trông tướng mạo càng thêm khắc khổ.

Ồ? Hoắc thiếu, mới chưa tới một tháng, sao anh lại tới rồi? Niệm Chi đâu, cô ta không đi cùng anh sao?


Không hiểu thật sao?
Súng trong tay Hoắc Thiệu Hằng đè lên hàm dưới của Cố Yên Nhiên mạnh hơn.

Cô nói xem, rốt cuộc cô đã làm gì Niệm Chi rồi?

Có thể có liên quan đến kỹ thuật gen không?
Trần Liệt suy nghĩ rồi lắc đầu nói:
Chuyện này không có khả năng lắm, tôi cũng nghiên cứu mấy luận văn học thuật của Cố Tường Văn. Trong ngành sinh vật học, ông không nghiên cứu theo hướng nhân bản, cho nên tôi không nghĩ ông ấy có thể nhân bản ra một người khỏe mạnh bình thường.

Hoắc Thiệu Hằng rút súng ra, để lên cằm Cố Yên Nhiên, đẩy đầu của cô ta ngẩng lên, anh lạnh lùng nói:
Là ý này đấy. Cô đã làm gì với Niệm Chi rồi? Mau khai đi. Nếu không tôi có cách để cô sống không bằng chết.

Giọng điệu của anh đều đều nhưng ngữ khí lại khiến người ta không rét mà run.
Nhưng tin nhắn mà viện trưởng Trần nhận được là có ý gì?
Lẽ nào người gửi tin nhắn cho bà và người bắt cóc Cố Niệm Chi không phải thuộc một phe?
Đây là địa bàn của Cục tác chiến đặc biệt, an ninh ở đây chỉ có hơn chứ không kém được so với nhà giam địa phương.
Họ đi sâu vào hành lang, kiến trúc nơi này như một pháo đài, không có bất cứ cửa sổ nào.

Nếu muốn báo thù cho Niệm Chi thì giết Cố Yên Nhiên đi. Một mạng đền một mạng.

Anh bỗng quay lại nói thêm câu nữa:
Giữ kín kết quả kiểm tra, đưa vào tài liệu tuyệt mật, tôi sẽ đi tìm chân tướng.

Dù trong nhà giam có thông khí, nhưng bị nhốt ở đây thì chỉ có thể thấy được trần nhà.
Người bị giam ở đây không thể lên mạng, không được gọi điện thoại, cùng lắm chỉ có thể đọc báo và xem tivi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.