Chương 2604: Bí mật bị thời gian vùi lấp (9)


Mặc dù không muốn nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn che giấu được sự kinh ngạc trong lòng, anh rút tay ra khỏi tay Cố Yên Nhiên, bình tĩnh lùi về sau mộ8t bước:
Nếu cô biết cô ấy đang ở đâu, tôi sẽ cân nhắc cho cô một con đường.


Câu nói này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nghề nghiệ3p của Hoắc Thiệu Hằng.

Vì tìm ra tung tích của Cố Niệm Chi, thậm chí anh còn sẵn lòng cho Cố Yên Nhiên một cái bánh lớn.

Cô sai rồi, đây không phải là chỗ của chúng tôi.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay:
Đây là một hòn đảo nhỏ trên biển.

Cũng là căn cứ bí mật của Cục tác chiến đặc biệt.
Chuyện không thích hợp làm ở trong nước, họ đều làm ở đây.
Đi theo họ đến một căn phòng lớn, bịt mắt của cô ta mới được tháo xuống.
Nơi đây trống trải, bốn phía đều là vách tường trắng bóc, sáng như màn ảnh rộng.
Cố Yên Nhiên bị giữ trên một chiếc ghế ngồi công nghệ rất cao, tay chân đều bị cố định lại.

Người ta thường nói đau do sinh con là loại đau đớn khó chịu nhất.
Hoắc Thiệu Hằng vô cảm đi tới chỗ gần cửa:
Thật ra thì không phải, mỗi người có ngưỡng đau và khả năng chịu đựng khác nhau, cho nên cảm giác đau cũng không giống.

Anh bấm tắt đèn trần trong căn phòng:
Giờ chúng ta xem thử, với cô mà nói thì mức độ đau đớn nào khó chịu được nhất.

Lần này thì Cố Yên Nhiên hiểu, cô ta nhìn Hoắc Thiệu Hằng không tin nổi:
Anh dụng hình với tôi? Đừng quên anh là quân nhân Hoa Hạ! Sao anh có thể dụng hình với tôi được? Tổ chức của các anh sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

Giờ Cố Niệm Chi mất tích rồi, Hoắc Thiệu Hằng thực sự không chịu nổi cô ta nữa.
Lực tay anh càng lúc càng lớn, Cố Yên Nhiên bị Hoắc Thiệu Hằng siết cổ không nói nên lời, cô ta quơ hai tay về phía sau, muốn giữ lấy mu bàn tay của Hoắc Thiệu Hằng để cho anh thả lỏng.
Hoắc Thiệu Hằng cũng hạ quyết tâm, tức giận quát lên:
Đưa đi!

Cố Yên Nhiên là lợn chết không sợ nước sôi, biết mình không thoát khỏi cái chết nên không chịu để tâm.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói:
Cô biết có bao nhiêu loại đau không? Chia làm mấy cấp?

Cố Yên Nhiên mờ mịt lắc đầu, không hiểu tại sao Hoắc Thiệu Hằng lại hỏi vậy.
Hoắc Thiệu Hằng không bỏ lỡ vẻ mặt miệt thị lóe lên từ cô ta.

Tưởng tôi không dám làm gì cô à?
Hoắc Thiệu Hằng xoa cổ tay, bình tĩnh nói:
Có biết đây là đâu không?

Cố Yên Nhiên nhìn quanh bốn phía, cười quyến rũ:
Là chỗ của mấy người, tôi biết hay không có liên quan gì?

Cô ta biết Hoắc Thiệu Hằng là quân nhân chính quy của Đế quốc Hoa Hạ, quyền cao chức trọng, phẩm hạnh tuyệt vời, chắc chắn sẽ không làm gì cô ta cả.
Cô ta còn chịu được máy dò nói dối thì mấy cái này có là gì?
Muốn dọa cô ta à?
...
Cố Yên Nhiên nhanh chóng bị bịt mắt, đưa ra khỏi nơi giam giữ cô ta.
Không biết đi bao lâu, cô ta chỉ nhớ có lên xe, xuống xe, lên thuyền rồi lại rời thuyền, cảm nhận mặt nước dao động, có cả mùi thịt sống mặn mòi trong gió, trực giác nói cho cô ta biết, có lẽ là trên biển.
Nói xong thì rời đi.
Đột nhiên Hoắc Thiệu Hằng chặn cổ cô ta lại từ phía sau:
Muốn đi à? Cô tưởng tôi kiên nhẫn vậy sao?

Đến hôm nay, nhẫn nại của Hoắc Thiệu Hằng đối với Cố Yên Nhiên đã mất sạch.
Cố Yên9 Nhiên hiểu được ý của Hoắc Thiệu Hằng, cô ta trố mắt rồi lùi lại ngồi xuống ghế phía sau.
Một lát sau, cô ta xác nhận lại lần nữa:
Cố6 Niệm Chi xảy ra chuyện rồi? Anh nói rõ cho tôi, tôi mới nói cho anh tất cả những gì tôi biết.

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, anh thu lại k5hẩu súng trong tay, thuận tay đút vào túi quần, trấn định đáp:
Niệm Chi mất tích, chúng tôi không có đầu mối.

Anh nhàn nhã đáp:
Thứ nhất, tôi là quân nhân Hoa Hạ, tôi sẽ không làm thế với đồng bào của mình. Nhưng cô, thứ nhất không phải là công dân Hoa Hạ, thứ hai không phải là con cháu Hoa Hạ, sao tôi lại phải làm điều đó với cô? Hơn nữa đây là vùng biển quốc tế, pháp luật Hoa Hạ không quản lý nơi này được.

Sắc mặt Cố Yên Nhiên dần trở nên khó coi, cô ta hừ lạnh một tiếng:
Anh muốn làm gì? Dụng hình thôi mà, sao lại phải tắt đèn? Chẳng lẽ anh mưu đồ gây rối với tôi?
Nói xong cô ta lại cười:
Hoắc thiếu, anh không cần dùng vũ lực với tôi, nhất định tôi sẽ ngoan ngoãn nằm yên không phản kháng... để cho anh muốn làm gì thì làm....

Lúc này người mặc áo trắng đeo khẩu trang đi tới, dùng hai dụng cụ để đẩy mí mắt cả hai bên của cô ta lên, sau đó bịt miệng lại.
Lúc đầu giữ cô ta lại là vì điều tra tung tích của Cố Tường Văn.
Giờ Cố Tường Văn đã được tìm thấy, những gì Cố Niệm Chi muốn hỏi đều hỏi rồi, vốn cô ta đã không còn bất cứ giá trị gì, có thể đi tìm cái chết từ lâu.
Nhưng sau lần nói chuyện trước đó, công việc của Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đều bận rộn nên mới không rảnh tay xử lý Cố Yên Nhiên.
Một người mặc áo trắng, đeo khẩu trang đi tới, nối các điện cực trên ghế với não, mặt và cột sống của Cố Yên Nhiên.
Hoắc Thiệu Hằng đứng sau lưng người nọ, nói mà không biểu cảm gì:
Một lần cuối cùng, cô có nói hay không?


Tôi nói thì sao mà không nói thì sao? Vẫn là câu đó, anh muốn nghe tôi bịa chuyện không?
Cố Yên Nhiên cười khanh khách, còn liếc mắt đưa tình với Hoắc Thiệu Hằng.
Giọng điệu của anh quá mức bình thản, giống như thể Cố Niệm Chi mất tích không phải là việc gì ghê gớm.

Hả? Chỉ là mất tích?
Giọng điệu này cũng ảnh hưởng đến cảm giác của Cố Yên Nhiên, ánh sáng phát ra nơi mắt cô tay ảm đảm đi trong chớp mắt.
Cố Yên Nhiên vô cùng thất vọng, cô ta chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói:
Tôi nói rồi, tôi gắng gượng tới giờ chỉ để xem kết cục của thứ hàng giả này. Nếu kết cục của cô ta còn chưa tới, tôi không thể trả lời được.

Vậy thì cô ta không thể tự nhắm mắt hoặc tự cắn lưỡi của mình được.

Hoắc Thiệu Hằng giơ tay lên, bốn phía bức tường trong phòng, trên trần nhà, dưới đất bắt đầu phát một đoạn video.

Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng cũng vang lên như thuyết minh cho video.


Lột da, chém ngang hông, ngũ mã phanh thây, ngũ hình, lặng trì, treo cổ, nấu lên... Đây là cách gọi mười cực hình thời cổ đại.


Cô nhìn cho kỹ, đợi lát nữa tự trải nghiệm xem.


Một vài bức ảnh kích thích kèm theo tiếng nhạc và tiếng người kêu la thảm thiết chiếu lên màn ảnh lớn trên trần nhà và dưới đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.