Chương 2605: Bí mật bị thời gian vùi lấp (9)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1198 chữ
- 2022-02-22 03:24:53
Quả nhiên Hoắc Thiệu Hằng không dám dụng hình với cô ta thật, chỉ dám đưa mấy hình ảnh giả đến mức không thể giả hơn này hù8 dọa cô ta.
Tiếng khóc của cô ta dần dừng lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằ3ng bình tĩnh đứng trước cửa, đợi những hình ảnh cực hình kia phát xong, anh mới nói:
Ý định ban đầu của những cực hình nà9y là muốn khiến cho người ta cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
Anh ấn tạm dừng, ra khỏi phòng rồi nói:
Chuẩn bị máy bay, chúng ta đi tới vùng biển Caribe, Blue Hole.
...
Vừa mới bay về từ Nam Mỹ không lâu, máy bay riêng của Hoắc Thiệu Hằng lại cất cánh lần nữa.
Cố Niệm Chi nào, ý cô là gì?
Ánh mắt Cố Yên Nhiên lóe lên.
Hoắc Thiệu Hằng lập tức nhấn điều khiển, một cảm giác đau khác khó chịu hơn, châm điện cực đâm vào eo của Cố Yên Nhiên.
Châm điện cực mô phỏng theo cường độ tra tấn của quá trình lột da, tác động trực tiếp lên dây thần kinh của Cố Yên Nhiên.
Mặc dù không hề lột da bóc xương, nhưng cảm giác đau tương tự lan tràn khắp toàn thân cô ta ngay lập tức.
Cả người Cố Yên Nhiên cứng đờ, đôi mắt như lồi ra, cô ta cảm thấy khắp người mình từ trên xuống dưới nóng hừng hực, giống như thể có người lột da cô ta ra, nhìn thấy cảnh máu thịt đỏ tươi, mạch máu tóe lên, có cả xương trắng hếu.
Giờ dưới điều kiện khoa học kỹ thuật, để cho cô cảm6 nhận được những đau đớn đó không cần dùng thủ đoạn nguyên thủy thế.
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay lên lần nữa:
Cô đã 5u mê không tỉnh thì tôi cũng không có cách nào. Bắt đầu từ loại thứ nhất đi, đau lột da.
Cố Yên Nhiên không hiểu gì cứ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, không rõ ý của anh là sao.
Tôi cá là quá năm phút nhưng không quá mười phút. Năm đó phần tử khủng bố kinh khủng nhất tới đây cũng chịu được mười phút. Cứ cho là cô ta có thể chịu được...
Âm Thế Hùng còn chưa nói xong, máy bộ đàm trước cửa đã vang lên tiếng Cố Yên Nhiên khà cả giọng:
Tôi nói... tôi nói... nói xong anh giết tôi đi! Tôi không chịu nổi!
Cô ta bị bịt miệng nên nói ú ớ không rõ, có điều mọi người đều có thể nghe rõ.
Đây là cảm giác chém ngang hông.
Cố Yên Nhiên bị đau đớn tấn công lần nữa, phòng tuyến tâm lý của cô ta bị phá vỡ hoàn toàn:
Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói! Xin anh lấy thứ này đi đi!
Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng nhấn vào nút tạm dừng, không ấn tiếp nữa, anh bình tĩnh như đang giảng giải về khoa học, ngữ điệu từ tốn:
Cô nói đi tôi nghe. Nói thật thì tôi tạm dừng. Tiếp tục nói dối thì cô cứ hưởng thụ các loại cảm giác đau đi, cho đến khi cô tìm được cảm giác đau đớn khó chịu nhất.
Cố Yên Nhiên
A!
lên một tiếng thảm thiết kinh thiên động địa, cả người như mới vớt ra từ dưới nước, quần áo bên ngoài cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Hoắc Thiệu Hằng không hề biến sắc:
Tiếp tục đi, còn chín loại nữa. Cô cứ lần lượt thưởng thức từng loại một, nếu vẫn chưa nói thì làm lại lần nữa, mức độ tăng dần, xem thử cô có thể chịu được bao nhiêu loại.
Phương pháp dùng công nghệ cao mô phỏng cực hình này trực tiếp tác dụng lên dây thần kinh cảm giác đau của người, phóng đại cảm giác đó lên nhiều lần.
Cố Yên Nhiên nhìn qua màn nước mắt nhạt nhòa, dáng vẻ của Hoắc Thiệu Hằng càng tuấn tú hơn xưa, trong lòng cô ta thoáng nghĩ, dáng vẻ ma quỷ có phải cũng như thế này không? Nhìn thì đẹp trai vô cùng, khiến người ta mê muội, nhưng lại làm chuyện cực kỳ tàn nhẫn...
Trên người cô ta đã đau đến mức không thể chịu nổi nữa, giống như có một cái cưa sần sùi bằng kim loại cưa qua dây thần kinh cô ta, đau đến tận cùng, cuối cùng cô ta cũng hiểu cái gì gọi là
sống không bằng chết
.
Cô ta chỉ muốn chết cho nhanh, nói đứt quãng:
Vùng biển Caribe... Blue Hole...
Anh ấn nút tạm dừng trên điều khiển, hai tay đút vào túi quần, vẫn vẻ ung dung:
Ừ, cô nói đi. Nếu cô nói dối thì chúng ta tiếp tục.
Cố Yên Nhiên thở dốc ngẩng đầu lên, mặt trắng bệch như quỷ:
Anh hỏi Cố Niệm Chi nào?
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng trĩu nặng, khóe mắt bất giác giật giật.
Triệu Lương Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ:
Mười lăm giây, đưa tiền đây.
Triệu Lương Trạch đánh cuộc là trong vòng một phút.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hai người họ rồi đi vào.
Hình phạt của Hoắc Thiệu Hằng không gây ra bất kỳ vết thương nào, đương nhiên cũng không làm đối phương mất đi một miếng thịt, chảy một giọt máu, thậm chí sau đó có kiểm tra cũng không tìm được dấu vết nào, nhưng hiệu quả hoàn toàn tương tự như những cực hình thời cổ đại.
Anh đi ra khỏi phòng, châm một điếu thuốc.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đứng trước cửa, hai người đang đánh cược.
Nói mấy câu đó rồi nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh. Cơ thể tự khởi động cơ chế tự vệ với cảm giác đau.
Chiếc ghế điện này đã trì hoãn thời gian cô ta ngất xỉu, nếu không ngay lúc bắt đầu cảm giác đau lột da kia, cô ta đã ngất rồi.
Hoắc Thiệu Hằng nghe Cố Yên Nhiên nói xong thì sắc mặt bỗng tái nhợt.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã hiểu.
Chiếc ghế điện tử bắt đầu hoạt động.
Các châm điện cực được gắn lên người cô ta thâm nhập vào cơ thể, kết nối trực tiếp với các dây thần kinh.
Lần này họ không mượn đường Cu Ba mà trực tiếp liên lạc với với Barbados ở gần Caribe, sau đó bay thẳng đến sân bay nước này.
Để cho an toàn, ngoài Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, Hoắc Thiệu Hằng còn dẫn theo Trần Liệt và Tống Cẩm Ninh.
Mãi đến khi lên máy bay riêng của Hoắc Thiệu Hằng, Tống Cẩm Ninh mới biết hóa ra Cố Niệm Chi bị bắt cóc, đã mất tích gần hai tuần lễ.
Thời gian quý giá để cứu viện cô bé đã qua từ lâu.
Tống Cẩm Ninh cũng lo lắng vô cùng, bà liên tục oán giận Hoắc Thiệu Hằng:
Con sao vậy? Người mình yêu thương nhất cũng không để ý được, uổng công Niệm Chi yêu con.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch ở bên cạnh nghe vậy mà trợn mắt há mồm.
Đúng là mẹ ruột.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.