Chương 2606: Bí mật bị thời gian vùi lấp (10)


Hoắc Thiệu Hằng thẩm vấn nghi phạm thật ra không thích dùng cực hình.

Cổ đại có câu
bên dưới tam mộc, cầu gì không đ8ược
, dưới tình huống tra tấn ép cung, dù muốn lời khai thế nào đi nữa thì đối phương cũng sẽ nói.

Nhưng bọn họ đi c3huyến này là muốn tìm chân tướng, chứ không phải là tìm lời khai phù hợp với suy nghĩ của mình.
Mấy con mòng biển lưng xám bay dưới thấp, còn chim biển trắng vểnh đuôi vút lên rồi lượn xuống rạn san hô.
Blue Hole đẹp như một giấc mộng màu xanh thẫm, lặng lẽ hiện ra trước mặt họ lúc này.
Lại gần thì thấy khắp nơi quanh vùng Blue Hole đều là đá ngầm, thuyền trục vớt không thể vào được, chỉ có thể dừng lại bên ngoài.
Giờ họ đang đi tới nơi cô ta nhắc tới tìm vật chứng này.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, trong biển mây tầng tầng lớp lớp, mặt trời gần trong gang tấc như lòng đỏ trứng gà
Nếu có Niệm Chi ở đây, chắc cô sẽ kéo cánh tay anh, muốn anh làm trứng lòng đào cho cô ăn...
Mà máy bay của Cục tác chiến đặc biệt không giống như những chuyên cơ khác, không có dấu hiệu quốc gia làm lóa mắt mọi người.
Máy bay riêng của họ càng bình thường càng tốt, chắc chắn không khiến người ta chú ý nhiều.
Thật ra người giàu trên thế giới đến Barbados nghỉ phép cũng không ít, bởi vậy nhân viên quản lý sân bay cũng không xem máy bay riêng của Hoắc Thiệu Hằng là chuyện to tát gì, coi như là máy bay tư nhân.
Bởi vậy trong quá tr9ình tìm kiếm Cố Tường Văn, họ chưa từng làm gì Cố Yên Nhiên, sau nhiều lần thẩm vấn vất vả nhưng chưa từng dụng hình với cô 6ta.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì họ hoàn toàn không biết gì về Cố Tường Văn cả, cho nên không có cách kiểm tra nhữ5ng gì Cố Yên Nhiên nói là thật hay giả.
Nhưng lần này thì khác.
Từ trên máy bay xuống, Hoắc Thiệu Hằng hỏi nhân viên làm việc bên ngoài đã chờ sẵn ở đây từ sớm:
Đã chuẩn bị đủ những thứ chúng tôi cần chưa?


Đã chuẩn bị xong rồi.
Người kia vội đáp:
Năm bộ đồ lặn, một chiếc thuyền trục vớt cỡ trung, có cả tàu ngầm không người lái dưới đáy biển.

Anh ta chuẩn bị đồ theo yêu cầu của Hoắc Thiệu Hằng mà không hỏi rốt cuộc anh cần nó làm gì.
Cũng may cánh tay robot có thể tự do co duỗi dưới đáy biển, không sợ mấy rặng đá ngầm này.
Đợi tới khi trời hoàn toàn tối mịt, Hoắc Thiệu Hằng mới xách Cố Yên Nhiên ra boong thuyền, nói:
Cô quen nơi này chứ?

Cố Yên Nhiên mở mắt ra, đầu tiên là mơ màng một lúc.
Trong lòng cô ta bỗng nặng nề, ngẩng đầu nhìn trời đêm, cô ta nghĩ có lẽ hôm nay là lần cuối cùng mình có thể nhìn thấy sao trời trên biển.
Tuy rằng từ khi bị vạch trần thân phận, cô đã có chuẩn bị tâm lý rồi, biết mình khó thoát khỏi cái chết, nhưng khi chuẩn bị chết đến nơi, trong lòng vẫn rất sợ.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay, nhìn vùng Blue Hole trước mặt, bình tĩnh nói:
Tốt nhất cô nên cầu khẩn những gì mình nói là nói thật, nếu không...

Nhưng những ánh điện xanh tím gần như chôn vùi dưới đáy biển đã biến mất rồi.
Anh nhớ lần trước tới đây, Cố Niệm Chi đã làm hỏng pin mặt trời của hàng rào điện tử.
Lâu như vậy, có lẽ nguồn điện bổ sung của hàng rào điện tử cũng dùng hết.
Chạng vạng, mấy người họ lên chiếc thuyền trục vớt trông như du thuyền cỡ trung kia, đi tới vùng phụ cận Blue Hole.
Nơi này yên tĩnh không có du khách nào khác, chỉ có mấy người họ mà thôi.
Nắng chiều vẫn dập dờn ngoài khơi, một nửa xanh lam một nửa hồng.
Lần này ngoài Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, Hoắc Thiệu Hằng còn dẫn theo mấy nhân viên chuyên lặn dưới nước của Cục tác chiến đặc biệt.
Mọi người xuống máy bay, đi tới biệt thự mà nhân viên công tác chuẩn bị cho họ để nghỉ ngơi một lúc.
...
Từ khi cô ta ngất đi trong phòng dụng hình ở vùng biển quốc tế, sau đó bị tiêm thuốc an thần, cô ta vẫn nằm trong trạng thái bất tỉnh nhân sự.
Giờ vừa mở mắt, cô ta lại phát hiện mình đang ở trên biển rồi.
Vùng biển trước mặt mênh mông, đêm đen trĩu nặng, chỉ có thể nhìn ra đây là đâu nhờ ánh sao lấp lánh trên đỉnh đầu.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô Barbados, nhân viên của Cục tác chiến đặc biệt ở khu vực Caribe tới trước đón mấy người Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc tới nơi này, họ lấy danh nghĩa là cá nhân nghỉ phép chứ không hề tuyên bố thân phận chính thức của mình.
Mà quốc gia nhỏ như Barbados cũng không phải là một nước quá đề phòng, lúc này tổng thống và các quan chức cao cấp cũng đều đi nghỉ dưỡng cả, nhân dân trông cậy vào ý thức để duy trì hoạt động của đất nước.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi tối lại, kéo rèm cửa trước cửa sổ xuống không nhìn cảnh sắc bên ngoài nữa.
...
Máy bay lướt qua tầng mây, sau mười giờ bay, họ tới được vùng trời biển Caribe, đất nước nhỏ bé Barbados ở phía trước cách đó không xa.
Bây giờ Blue Hole chỉ là một cái động xanh mà thôi, không còn ánh điện màu xanh tím kinh người vờn quanh nữa.

Chà chà, đúng là giỏi thật.
Tống Cẩm Ninh chỉ tiếc mình không thể tận mắt nhìn thấy cảnh chấn động ánh điện xanh tím bao quanh Blue Hole:
Thiên tài là người có thể nghĩ những cái người khác không nghĩ tới, làm những việc người ta không làm được...

...
Trước không nói tới việc Cố Niệm Chi là người bọn họ đều rất thân quen, hơn nữa Hoắc Thiệu Hằng có tin nhắn của Hà Chi Sơ làm cơ sở, thật ra sâu trong lòng anh cũng cho rằng Cố Yên Nhiên biết chút ít manh mối gì đó về việc Cố Niệm Chi bị bắt cóc.
Cho nên khi Cố Yên Nhiên không chịu nổi cực hình mà nói ra câu đó, dường như theo bản năng, Hoắc Thiệu Hằng vẫn tin.
Bởi vì cô ta không chỉ có khẩu cung mà còn cung cấp được manh mối quan trọng nhất.
Lúc này máy bay đang bay qua biển Caribe, trên mặt biển có một vùng hố tròn màu xanh lam hơi khác so với màu nước biển, sắc xanh đậm hơn nhiều.
Tống Cẩm Ninh nhìn ra ngoài qua cửa sổ máy bay, bà khen khung cảnh này không dứt miệng:
Cố Tường Văn trang bị hàng rào điện tự ở Blue Hole này thật sao?

Hoắc Thiệu Hằng kéo chiếc rèm trước cửa sổ, ló đầu ra nhìn,
vâng
một tiếng.
Trong mắt Cố Yên Nhiên nhất thời toát lên vẻ sợ hãi, cô ta lại nơm nớp nhìn Hoắc Thiệu Hằng, không còn vẻ đắc ý tự đại ngông cuồng như trước nữa.

Sao cô ta ngờ được, Hoắc Thiệu Hằng không chỉ có gan làm loạn mà lại còn độc ác, chỉ vì cái đồ giả kia mà dám dụng hình với cô ta?

Trên tay và chân cô ta còn đeo xiềng xích, trên cổ cũng có vòng điện tử.

Chỉ cần cô ta làm gì đó khác thường, vòng cổ điện quang có thể khiến cô ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Chuyện đến nước này rồi, điều an ủi nhất trong lòng cô ta là kết cục của thứ đồ giả kia cũng không khá hơn...

Cố Yên Nhiên trừng mắt nhìn, nhờ ánh sáng lấp lánh trên hòn đảo phía trước, cô ta mới xác định được vị trí này.

Hoặc là vì từ khi nói ra bí mật trong lòng mình, cô ta biết mình sẽ bị mang tới đây để lấy
chứng cứ
ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.