Chương 2607: Bí mật bị thời gian vùi lấp (10)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1380 chữ
- 2022-02-22 03:24:53
Không biết.
Cố Yên Nhiên trả lời rất thản nhiên:
Nhưng anh muốn biết chân tướng thì chỉ có cách xuống đó.
Dẫn đi.
8 Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại mà vẫy tay.
Có mấy người tới bịt mắt Cố Yên Nhiên lại, che miệng rồi kéo xuống nga3y.
Trần Liệt và Tống Cẩm Ninh đảm nhiệm vai trò đo đạc, vội vàng kiểm tra thành phần không khí.
Vẫn như lần trước, Trần Liệt kinh ngạc nói:
Cũng là khí nén!
Trước mắt Hoắc Thiệu Hằng như biến thành màu đen.
Anh mím môi, đổi một bộ đồ lặn, dẫn mấy người giỏi lặn cùng nhau đi xuống vùng biển Blue Hole.
Đây không phải là lần đầu tiên Hoắc Thiệu Hằng xuống bên dưới mặt biển Blue Hole này.
Bốn bề yên tĩnh, trên đỉnh đầu lăn tăn gợn sóng.
Thời tiết tốt, tối nay trên biển Caribe không có trăng, chỉ có mấy vì sao sáng tô điểm trên bầu trời xanh đậm.
Mấy người họ từ từ chìm xuống với bình khí trên lưng.
Nơi này có vẻ còn hoang vắng hơn lần trước.
Hoắc Thiệu Hằng không trả lời, một người đi xuống cùng anh nhổ mấy ngụm nước biển rồi đáp:
Không có gì cả. Hoắc thiếu, anh xác định ở đây có thứ anh muốn tìm sao?
Hoắc Thiệu Hằng cởi bộ đồ lặn ra, nói:
Có lẽ là quá sâu, để tàu ngầm không người lái xuống trước.
Lần này Triệu Lương Trạch có thể tự điều khiển tàu ngầm không người lái.
Robot chim ruồi nhỏ của Triệu Lương Trạch thật ra là một cái máy quay phim thông minh bằng lỗ kim.
Lần trước họ dùng cánh tay robot mang theo máy quay phim thông minh lỗ kim này cùng xuống, đi vào trong tàu ngầm xem thử tình hình ở bên trong.
Bàn tay nắm chuột của Hoắc Thiệu Hằng hơi run lên, nhưng giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ.
Triệu Lương Trạch vội vàng tăng độ phân giải của video theo dõi, rốt cuộc họ cũng nhìn thấy được vật thể thuôn thuôn hình viên đạn phát ánh huỳnh quang đó.
Là một chữ viết hoa phát huỳnh quang.
Cereus II.
Hoắc Thiệu Hằng dẫn người đạp nước, tiếp tục lặn xuống, mãi đến khi họ xuống tới mức sâu nhất, không thể nào xuống tiếp được nữa.
Nhưng từ đây nhìn lại, đáy biển Blue Hole vẫn sâu không thấy đáy như trước, nơi đó đen thùi lùi như hố đen, có thể thôn tính tất cả, bao gồm cả tia sáng.
Không thể nhìn thấy dưới đó có thứ gì.
Anh nắm chặt thành ghế dựa phía sau Triệu Lương Trạch, cố gắng bình tĩnh nói:
Tiếp tục, để cho robot của cậu nhanh quay hình bên trong đi.
Lúc bọn họ kiểm tra không khí trong tàu ngầm, robot của Triệu Lương Trạch đã theo lỗ nhỏ mà ngón tay gai cứng của cánh tay robot tạo thành, tiến vào trong tàu ngầm, bắt đầu quay phim.
Chiếc tàu ngầm này nhỏ hơn nhiều so với chiếc của Cố Tường Văn, cũng đơn giản hơn nhiều.
Họ đưa tàu ngầm không người lái màu vàng nghệ xuống biển, sau khi khởi động, họ nhìn nó lặn sâu xuống đáy biển.
Tàu ngầm không người lái có thể lặn xuống đáy khoảng 5000 mét.
Nó có máy quay phim, lặn xuống đáy vực Blue Hole.
Còn ngẩng đầu nhìn lên.
Khoảng cách này còn sâu hơn lần trước khi họ tới nơi này.
Lần trước anh và Tiểu Trạch giành sự sống ở đây, hơn nữa trên đỉnh đầu và xung quanh đều là hàng rào điện tử, họ không nhìn thấy nơi nào khác.
Vốn dĩ sinh vật sống được ở khu vực Blue Hole này khá khó khăn, hơn nữa khu vực biển Blue Hole này còn có hàng rào điện tử cường độ cao gột rửa nên càng có vẻ âm u chết chóc hơn những nơi khác.
Đừng nói tới việc không thấy các loài động vật thường gặp ở đáy biển, ngay cả một gốc tảo biển cũng không có, chỉ có từng tảng đá ngầm màu xám đen san sát nhau.
Giống như thời gian ở đây ngừng lại, chưa từng trôi qua, cũng chẳng có tương lai.
Robot chim ruồi nhỏ này có kích thước bằng một viên ngọc trai nước ngọt, đường kính khoảng tầm 2mm, hầu như không thấy được đây là máy quay phim.
Khi đến được nơi cần đến, nó có thể lắp ráp lại lần nữa, ba bánh xe thu nhỏ với đường kính khoảng 1mm ở phía dưới giữ nó quay vòng để quay phim.
Trên lưng có một đôi cánh mỏng như cánh ve, có thể duỗi ra bay đến nơi cần chụp.
Nếu đây cũng là tàu ngầm thì so với Cereus I, nó nhỏ hơn khoảng một nữa, trông tinh tế vô cùng, hình dáng giống như một cây kem chuối.
Hoắc Thiệu Hằng nhớ tới tình hình bên trong Cereus I, tim đang đập thình thịch bỗng lặng đi, giống như rơi vào rãnh Mariana sâu không lường được.
Triệu Lương Trạch cũng nói to:
Dùng cánh tay robot! Đưa cả robot chim ruồi nhỏ của tôi xuống nữa!
Thả cánh tay robot và robot chim ruồi nhỏ của Tiểu Trạch xuống đi.
...
Trên boong thuyền, nhân viên phụ trách vận hành cáp của cánh tay robot đã treo robot chim ruồi của Triệu Lương Trạch vào đầu dưới của một sợi dây thừng nhỏ đặc biệt, cẩn thận đưa nó vào đường ống ở giữa cánh tay robot.
Lúc một mình Hoắc Thiệu Hằng đứng trên boong thuyền, anh nhớ tới lần trước Cố Niệm Chi liều lĩnh, nguy hiểm đến tín9h mạng để cứu anh và Tiểu Trạch ở trong vùng biển này ra sao.
Lúc ấy, điều quan trọng nhất trong lòng anh là nhiệm vụ,6 là chiến hữu của anh.
Lúc đó không phải là anh không yêu cô, nhưng còn xa mới được nhiều giống như cô yêu mình.
<5br>Suy nghĩ đó như mũi kim đâm vào lòng Hoắc Thiệu Hằng.
1000 mét, 2000 mét, 3000 mét, 4000 mét, cuối cùng khi lặn xuống đến mức 4500 mét, có một ánh huỳnh quang gì đó lóe vào tầm mắt họ.
Trong video theo dõi xuất hiện một vật đèn thùi lùi, trông như một vật thể lớn thuôn thuôn hình viên đạn, trên đỉnh của vật thể đó có thứ gì đó phát sáng huỳnh quang.
Cảnh tượng này quá quen.
Giống như lần trước, cánh tay robot chìm xuống biển sâu rồi chạm vào đỉnh đầu của chiếc tàu ngầm nhỏ.
Sau đó, năm ngón tay của cánh tay robot xòe ra, ngón tay đầy gai cứng đâm thẳng vào vỏ tàu ngầm.
Rất nhanh sau đó, thông qua đường ống đặc biệt, nó không ngừng đưa không khí thu thập được bên trong đi vào.
Hoắc Thiệu Hằng đứng phía sau Triệu Lương Trạch, nhìn video theo dõi phát từ tàu ngầm.
Hình dạng của tàu ngầm tương tự như một quả ngư lôi, di chuyển rất nhanh ở dưới nước.
Con số chỉ khoảng cách lặn xuống trong video theo dõi không ngừng tăng lên.
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng bỗng giật thót.
Âm Thế Hùng và Tống Cẩm Ninh cũng tò mò đi tới, đứng ở hai bên Hoắc Thiệu Hằng, cùng nhìn video theo dõi.
Trần Liệt thấy họ đều tới cả thì cũng nhón chân nhìn vào xem.
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng như nhảy lên một cái.
Tạm dừng đã.
Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy bàn phím trong tay Triệu Lương Trạch, ấn nút tạm dừng.
Cereus II! Có Cereus II thật này.
Âm Thế Hùng thốt lên:
Đây cũng là một chiếc tàu ngầm sao? Sao lại nhỏ như vậy chứ?
Hoắc Thiệu Hằng phân công mọi người bơi quanh nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Anh ra dấu tay, đưa họ lên mặt biển.
Hoắc thiếu, dưới đó có gì không?
Âm Thế Hùng kéo họ lên, tò mò hỏi.
Giống như là một món đồ chơi.
Mặc dù là một món đồ chơi nhưng có chức năng tàu ngầm thực sự. Ở giữa tàu ngầm có một khoang lớn nhất, bài trí như căn phòng đồ chơi.
Dựa vào tường là một chiếc giường công chúa màu hồng, có một bé gái mặc váy nằm trên giường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.