Chương 2608: Bí mật bị thời gian vùi lấp (11)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1482 chữ
- 2022-02-22 03:24:53
Địa vị chính trị của nhà họ Bạch ở Đế quốc Hoa Hạ không thấp, hơn nữa lúc đó bà ta còn là bạn gái của Hoắc Quan Thần, cho nên Hoắc Quan Thần 8cũng phải nể mặt bà ta, đặc biệt xin chỉ thị từ Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long, sau khi được phép, ông lệnh cho Hoắc Thiệu Hằng dẫn theo 3lực lượng tinh nhuệ của Cục tác chiến đặc biệt, đến thành phố C bảo vệ an toàn cho Bạch Cẩn Nghi.
Bởi vì Hoắc Thiệu Hằng chưa được t9rao quyền điều khiển Cục tác chiến đặc biệt nên không thể nhúng tay vào các sự vụ trong nước.
Lần đó, bởi vì chỉ là khảo sát khoa họ6c, không phải là nhiệm vụ chính trị nên Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long không phản đối, còn đặc biệt cho phép.
Cánh tay robot vớt thuyền bắt đầu làm việc, Hoắc Thiệu Hằng đi tới boong thuyền, một tay đút túi quần, một tay cầm thuốc, yên lặng nhìn vùng biển Blue Hole trước mặt.
Đã mấy ngày đêm không ngủ được, Hoắc Thiệu Hằng cần đầu óc của mình thật tỉnh táo, số thuốc anh hút gần đây đã nhiều hơn trước.
Âm Thế Hùng cũng hiểu cảm giác của Hoắc Thiệu Hằng, anh ta đi tới cùng hút thuốc với anh.
Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng xoay mòng mòng, anh có cảm giác thành trì lý trí nhiều năm sắp rời anh mà đi.
Một tay nắm chặt thành nắm đấm, anh đưa lên trước mặt ho khan hai tiếng, khàn giọng, với sự kiềm chế cuối cùng, anh bình tĩnh ra lệnh:
Vớt lên.
...
Cô khóc khàn cả tiếng, siết mạnh lấy cổ áo của anh, cô gái bé nhỏ sợ đến mức co rúm cả người.
Cuối cùng, có lẽ cô cũng không chịu nổi áp lực lớn đến vậy, nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
Sau khi vụ nổ ngừng lại, Hoắc Thiệu Hằng mới đứng lên
Hai người đứng yên ở đầu thuyền, nghe tiếng nhân viên điều khiển cánh tay robot trên boong, có cả tiếng sóng biển rì rào, giữa trời đêm được phóng đại lên rồi lan truyền ra xa.
Âm Thế Hùng nhỏ giọng hỏi:
Hoắc thiếu, anh đừng lo lắng quá. Lạc quan mà nói, giáo sư Hà... ít nhất sẽ không hại Niệm Chi.
Tôi cảm thấy, chắc chắn giáo sư Hà biết được tung tích của Niệm Chi, nếu không anh ta cũng không xử lý toàn bộ gia sản, đúng không nào? Nhất định là để che giấu hành tung, chuẩn bị cao chạy xa bay với cô ấy.
Cô bé có dáng vẻ mập mạp xấu xí kia lớn lên bên cạnh anh, từ năm 12 đến giờ 19 tuổi.
Anh hiểu cô ấy đến như vậy, bảy năm đủ khiến một cô nhóc không hiểu sự đời trưởng thành thành người lớn, thậm chí đã là vợ của anh.
Nhưng cô bé mũm mĩm trong tàu ngầm kia cũng là sự thật, hơn nữa lại ăn khớp với khẩu cung của Cố Yên Nhiên.
Hoắc Thiệu Hằng liếc anh ta một cái, lặng thinh, không có áp lực gì nhưng Âm Thế Hùng bất giác lại thấy lạnh cả người.
Giống như cảm giác bị một con sói khát máu nhìn chằm chằm mình vậy.
Âm Thế Hùng nói xong thì cũng sửng sốt, anh ta sờ cổ của mình một cái, đánh mạnh cho mình một bạt tai rồi lầu bầu nói:
Đừng có khuyên người ta, đừng có khuyên! Ai cho nói lung tung!
Quay lại khoang thuyền, anh ta cho mọi người xem mấy bức ảnh mình chụp được hôm nay rồi nói với Âm Thế Hùng:
Đại Hùng à, nhìn bức này xem, có khi mang đi tham gia triển lãm nhiếp ảnh được cũng nên.
Âm Thế Hùng liếc mắt nhìn sang, là bức ảnh lúc trời chạng vạng.
Ánh tà dương lơ lửng chưa rơi, tròn đến mức làm lòng người thổn thức, ráng chiều vẹn toàn giữa trời xanh, màu sắc tròn đầy như một cô thiếu nữ mặc chiếc váy cỏ, cầm lấy bông hoa gà trong rừng mưa nhiệt đới, vẻ đẹp rực rỡ đầy sức sống.
Nếu như cô bé trong tàu ngầm này cũng đeo một chiếc túi nhỏ, ôm thêm búp bê bé xíu thì chắc chắn là cảnh cũ tái hiện.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hình ảnh trên màn hình theo dõi, ý thức bỗng mơ hồ, giống như thể năm đó anh gặp phải chuyện gì, toàn bộ chỉ là một giấc mộng của anh.
Nhưng sao có thể là mơ được?
Hả? Được đó! Không quen nên bị run tay nhỉ?
Âm Thế Hùng chậc một tiếng.
Ai run tay?
Triệu Lương Trạch liếc xéo anh ta một cái:
Không có tế bào nghệ thuật, không có trình độ thưởng thức!
Triệu Lương Trạch hùng hùng hổ hổ đẩy Âm Thế Hùng ra, vừa lúc Tống Cẩm Ninh đi tới trước màn hình của mình, nhìn thấy hình ảnh ráng chiều trên màn hình vi tính của Triệu Lương Trạch, bà khen ngợi:
Đẹp thật đấy.
Lúc mới đầu, tất cả5 mọi chuyện đều rất bình thường.
Bạch Cẩn Nghi dẫn theo đội của mình bắt đầu đo lượng quanh khu vực tốt nhất ở trung tâm thành phố.
Gần tới buổi trưa, từ trường lạ dần yếu đi, Bạch Cẩn Nghi cảm thấy gần đủ rồi nên bảo người của mình thu dọn.
Tầm mắt cô bé chuyển sang người anh, chiếc mũi xinh xắn hấp háy, liều mạng lắc đầu, không chịu để cho anh ôm ra ngoài.
Lửa bên ngoài xe càng lúc càng lớn, nhưng bên trong xe còn chưa lan đến gần, lúc đó Hoắc Thiệu Hằng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cởi đai an toàn của cô bé ra, ôm lấy cô nhanh chóng xoay người trốn khỏi xe.
Anh nhớ rõ cô bé 12 tuổi đó liều mạng tìm kiếm gì đó bên kia chiếc xe, giống như không muốn được anh cứu ra ngoài.
Buổi trưa vốn là lúc nhộn nhịp sầm uất nhất ở khu vực đó, họ cũng định tránh đường.
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe ô tô không biết từ hướng nào xông tới, một tiếng vang thật lớn rồi bốc thành ngọn lửa, ngay lập tức cả chiếc xe rơi vào trong biển lửa.
Lúc đó, Bạch Cẩn Nghi sợ hãi, bà vội vàng cho mọi người rút đi, không quan tâm xem bên trong chiếc xe đột nhiên xông vào đó còn ai không.
Vừa chạy được vài bước thì nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ phía sau.
Một luồng áp suất khổng lồ kéo tới, hất tung hai người xuống đất.
Anh chỉ kịp bảo vệ cô bé thật kỹ dưới người mình, không để uy lực của vụ nổ ảnh hưởng đến cô một chút nào.
Anh còn nhớ mình đã bảo vệ cô trong lòng, cúi đầu nhìn dáng vẻ của cô.
Cô bé nhắm nghiền mắt, nằm trong khuỷu tay anh không nhúc nhích, mái tóc đen nhánh che khuất trán cô, làn da trắng nõn, khuôn mặt phúng phính tròn trịa, trông rất đáng yêu.
Giống như một thước phim điện ảnh, thời gian bảy năm trôi qua thật nhanh, cô gái anh từng cứu bị ngất đi đó lại chồng khớp lên nhau một cách thần kỳ với cô bé đang nằm trong tàu ngầm không nhúc nhích.
Đợi đến khi tàu ngầm nhỏ Cereus II được đưa lên, toàn bộ người trên thuyền đều rất hồi hộp, tâm trạng cũng không quá tốt.
Tâm tình của Triệu Lương Trạch càng lúc càng buồn bực, không muốn phải nhìn thêm nữa.
Anh ta đi tới boong thuyền, điều khiển robot của mình quay lung tung khắp nơi, chụp được không ít phong cảnh vùng biển Caribe có thể đăng lên.
Giữa tình thế nghìn cân treo sợi tóc, với trách nhiệm của một quân nhân, Hoắc Thiệu Hằng không thể thấy chết mà không cứu.
Anh không để ý đến lửa lớn, liều chết xông tới mở cửa xe ra, phát hiện bên trong có một cô bé đang gào khóc.
Anh lập tức giang hai tay ra với cô nhóc bị dọa đến mức choáng váng kia:
Nào, tôi cứu cháu ra ngoài.
Anh ta nói rồi mới nhận ra là rất muốn ăn đòn.
Hoắc Thiệu Hằng gảy điếu thuốc, tầm mắt nhìn từ phần cổ của Âm Thế Hùng, chuyển sang hướng vùng biển Blue Hole, anh nói:
Trước tiên cứ vớt Cereus II lên đã.
...
Ha ha ha ha, đúng là Giám đốc Tống biết nhìn hàng!
Triệu Lương Trạch vội nói:
Chỗ cháu còn có mấy bức đẹp hơn nữa, bác có muốn xem không?
Tống Cẩm Ninh dụi mắt, đi tới nói:
Được, vừa lúc để cho mắt nghỉ ngơi một lúc.
Triệu Lương Trạch:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.