Chương 2609: Bí mật bị thời gian vùi lấp (11)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1441 chữ
- 2022-02-22 03:24:53
Bà xem lại toàn bộ ảnh chụp của Triệu Lương Trạch một lần nữa.
Lần này không nhìn số liệu hình ảnh mà là nhìn toàn cảnh.
8
Cuối cùng trong lòng Triệu Lương Trạch mới khá hơn.
Đúng lúc này, Tống Cẩm Ninh khẽ
A
một tiếng, bà nói:
Tiểu Trạch, 3cháu nhìn hai bức hình này xem, có cảm giác hơi mờ không?
Mặc dù Âm Thế Hùng luôn đùa giỡn nói anh ta
quen run tay
nhưng thật ra với chức năng tập trung giảm xóc tự động của máy quay phim này, chỉ run một chút cũng không vấn đề gì, hoàn toàn không ảnh hưởng đến chức năng cuối cùng.
Tống Cẩm Ninh gật đầu:
À, thị lực của cháu chắc không bằng bác rồi, có muốn in ra phóng đại lên xem không?
Triệu Lương Trạch:
...
Anh vô cùng kinh ngạc, đến gần nhìn kỹ lại thì phát hiện ra ổ khóa ở đây không phức tạp giống như tàu ngầm lớn.
Có thể vì nó là tàu ngầm nhỏ, đúng là Cố Tường Văn chỉ làm một món đồ chơi cho Cố Niệm Chi mà thôi...
Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt đẩy cửa đi vào trong.
Tống Cẩm Ninh nhìn hai bức ảnh một lúc rồi nói:
Chỉ có một trường hợp sẽ xuất hiện hiện tượng này.
Lúc tay run ạ?
Âm Thế Hùng vẫn chưa từ bỏ ý định truyền bá lý luận
quen run tay
đó.
Tống Cẩm Ninh mỉm cười, lắc đầu:
Không, lúc tay run thì bìa của hình sẽ mờ, nhưng bìa của hai bức ảnh này lại rất rõ ràng, nhưng vẫn có cảm giác mờ mờ trước mắt, đây là hiện tượng chỉ xuất hiện khi có từ trường mạnh.
Đúng là họ có kinh nghiệm rất phong phú, có thể thông qua camera trên cánh tay robot để xem tình hình dưới đáy biển, tìm con đường thích hợp kịp thời, tránh khỏi mấy tảng đá ngầm phức tạp, rắc rối kia.
Cũng vì nguyên nhân đó, so với chiếc tàu ngầm của Cố Tường Văn, thời gian họ mất còn ít đi một đêm.
So với hai ngày một đêm để trục vớt chiếc tàu ngầm lớn của Cố Tường Văn, lần này họ chỉ mất hai ngày.
Bởi vì từ trường rất mạnh khiến cho vật chất không chắc chắn.
Theo lý luận lượng tử cơ học, cùng một hạt có thể xuất hiện ở hai nơi khác nhau cùng một lúc.
Mà trạng thái của hai tấm hình này cũng gần với lý luận trên.
Vì vậy, hai bức ảnh chồng lên nhau nên có vẻ như bị mờ, nhưng thực ra là do sự xuất hiện của từ trường siêu mạnh khiến chúng xuất hiện ở hai nơi khác nhau cùng một lúc.
Từ trường siêu mạnh đã xuất hiện ở chỗ chúng ta ngày hôm nay.
Tống Cẩm Ninh kết luận, bà đứng dậy:
Bác đi xem máy móc một lát.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng mang vẻ mặt đờ đẫn, thẫn thờ.
Nhưng địa hình nơi này lại phức tạp hơn khu vực biển ở Mũi Hảo Vọng, đá ngầm nhiều hơn nên thuyền trục vớt không thể tiếp cận lại gần, chỉ có thể dựa vào cánh tay robot uốn cong lặn xuống, điều này sẽ tốn không ít thời gian.
Sau khi năm ngón tay của cánh tay robot bám lấy tàu ngầm, nó bắt đầu kéo từ dưới biển lên.
Qua màn hình, Triệu Lương Trạch quan sát các nhân viên điều khiển cánh tay robot đang xử lý.
Hoắc Thiệu Hằng đi vào thì cau mày nói:
Bên ngoài đã bắt đầu vớt rồi, các cậu còn không ra giúp?
Hai người lấy lại tinh thần, trong lòng họ càng bội phục sự tài giỏi của Tống Cẩm Ninh, có thể dùng học thuật để khiến hai thành viên của Cục tác chiến điện tử với kinh nghiệm lâu năm như họ mông lung...
Vâng, thủ trưởng!
Hai người vội vàng chạy ra boong thuyền, tham gia vào quá trình trục vớt lên.
Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt cùng mặc bộ đồ bảo hộ chống hóa chất, mang theo bình dưỡng khí và máy bộ đàm bước vào trong phòng kín.
Tống Cẩm Ninh ở bên ngoài giúp họ đổi khí, đảm bảo sau khi trong phòng chỉ còn khí nén, họ mới thử mở cửa con tàu ngầm nhỏ ra.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ dùng một thanh sắt đã mở được cửa tàu ngầm.
Sự chú ý của Trần Liệt hoàn toàn bị thu hút bởi cô bé nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng phấn.
Anh ta đẩy cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, muốn đi nhìn thử.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu để anh ta thoải mái, còn mình vẫn nhìn chăm chú, kiểm tra mấy bức vẽ dưới đất cẩn thận.
Âm Thế Hùng:
..
Bị một người phụ nữ ở tuổi có thể làm mẹ họ nói thị lực của mình không bằng bà, cảm giác này, chà, đúng là khổ đau tự biết.
Nhưng cặp mắt sắp trừng ra ngoài rồi cũng không nhìn ra khác nhau chỗ nào, cuối cùng họ đành ngoan ngoãn in hình ra.
Triệu Lương Trạch:
...
Âm Thế Hùng:
Ha ha, Giám đốc Tố9ng à, Tiểu Trạch bị run tay mà, mờ mới là bình thường, không mờ mới không bình thường đó.
Cút! Cút qua bên kia đi!
Triệu 6Lương Trạch đẩy Âm Thế Hùng ra, ngồi xuống bên cạnh Tống Cẩm Ninh:
Giám đốc Tống, bác nói bức nào ạ?
Tống Cẩm Ninh cũng bị Hoắc Thiệu Hằng gọi tới, giúp giám sát và xây dựng một buồng kín chứa khí nén dưới boong.
...
Có kinh nghiệm từ lần trục vớt Cereus I, lúc này Cereus II còn nhỏ hơn nhiều nên càng dễ vớt hơn.
Tống Cẩm Ninh đưa chu5ột chỉ lên hai bức hình, kích chuột phải mở ra:
Cháu xem, tham số của bức này và bức này giống với những tấm ảnh trước như đúc, nhưng hai tấm này lại mờ hơn một chút.
Triệu Lương Trạch híp mắt nhìn hồi lâu:
Cháu không thấy. Rõ ràng là giống nhau như đúc, sao lại mờ hơn những bức khác được?
Máy chụp hình thông minh cỡ nhỏ của anh ta có chức năng tự động xác định tiêu cự, đi trước trình độ của thế giới.
Cuối cùng lúc chiếc tàu ngầm nhỏ Cereus II nổi lên mặt nước cũng là khi trời tối.
Ròng rã hai ngày, bốn mươi tám giờ, từ trời đêm đến ban ngày, lại từ ngày về đêm
Sau bốn mươi tám tiếng, bầu trời vẫn đen mịt như trước, mây trên biển dày đặc hơn, còn có mưa lất phất.
Sau khi dựng lều xong, họ mới kéo tàu ngầm Cereus II từ dưới đáy biển lên boong thuyền.
Cũng như lần trước, căn phòng nhỏ tràn ngập khí nén dưới boong tàu được dựng lên tạm thời.
Sau khi vớt lên, chiếc tàu ngầm nhỏ giống như cây kem chuối này được đặt ở chính giữa căn phòng.
Vừa in ra họ đã nhận ra khác biệt ngay.
Có hai bức mờ hơn so với những bức ảnh khác một chút, mà mờ ở đây không phải là mờ vì tay run không tập trung được, mà giống như xuất hiện một cái bóng mờ.
Chuyện gì thế này?
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cùng tặc lưỡi, không rõ vì sao.
Đối với hai người đàn ông trưởng thành như họ, tàu ngầm này đúng là quá nhỏ.
Đi được khoảng năm mét, họ đã đến căn phòng mà bé gái kia nằm nghỉ.
Trên sàn nhà màu gỗ thô có mấy bức hình vẽ bậy đầy màu sắc, có lẽ đều do trẻ con vẽ.
Trên biển Caribe rất ít khi có mưa nhỏ, hoặc là trời trong, hoặc là gió cuốn mưa rào, hiếm khi có cơn mưa lất phất đầy ý thơ như thế này.
Trên chiếc thuyền cỡ trung giăng một cái lều vải lớn, kéo dài ra ngoài khơi khoảng hai mươi mét.
Lều vải này có thể ngăn vệ tinh trên trời nhòm ngó. Hoắc Thiệu Hằng không muốn bị vệ tinh nước khác theo dõi xem họ đang làm gì.
Trần Liệt đi tới bên giường, đưa tay ra, nhấc mí mắt của cô bé kia lên, đúng là cô bé đã chết rồi.
Chỉ là trong chiếc tàu ngầm này toàn khí nén, cho nên di thể của cô bé có thể được giữ lại, giống như vừa mới ngủ một giấc, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Trần Liệt lắc đầu, thở dài một hơi, anh ta nghĩ thầm, lại phải chuẩn bị quan tài rồi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.