Chương 2610: Bí mật bị thời gian vùi lấp (12)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 752 chữ
- 2022-02-22 03:24:53
Giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện, trên sàn gỗ sạch sẽ lại có mấy vết bút bằng than đen từng hình thù vô cùng trừu tượng.
Sau khi Hoắc Th8iệu Hằng nhắc nhở, Trần Liệt mới có thể phân biệt được đó là dáng vẻ của con người.
Mấy cái que gạch gạch này sao? Sao cậu nhìn ra 3được hung thủ?
Chỉ vài nét vẽ nguệch ngoạc xấu xí của trẻ con như là tranh trừu tượng đầy ý nghĩa.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói:
Niệm Chi vẽ như vậy đấy.
Trần Liệt:
...
Hoắc Thiệu Hằng đi tới bên cạnh bức vẽ lớn nhất bên trái sàn gỗ, chỉ vào bức vẽ kia:
Cậu xem, ở đây vẽ người một nh9à, có ba, có mẹ, cô bé này, và một người chị.
Trước khi biết rõ cô bé này là ai, Hoắc Thiệu Hằng không muốn gọi cô bé là
Cố Niệm C6hi
.
Anh chuyển dần sang bên phải dọc theo bức hình, chỉ vào bức vẽ thứ hai rồi thấp giọng nói:
Ba mẹ ra ngoài không dẫn cô bé này 5đi theo.
Cho dù phải chết, cô bé cũng không muốn để mình lôi thôi lếch thếch.
Là một cô bé thích sạch sẽ.
Trần Liệt nghiêng đầu nhìn bức tranh dưới đất, nghe mà trợn mắt ngoác mồm:
Rốt cuộc làm sao mà cậu thấy được nhiều nội dung như vậy?
Hóa ra đây là khả năng lĩnh hội được
nuôi dưỡng
của Niệm Chi à?
Trần Liệt lắc đầu, kìm nén sự khổ sở trong lòng, đi theo tới bên bức vẽ lớn nhất, chỉ vào hình thứ nhất trên bản vẽ rồi nói:
Tôi có thể nhận ra được đây là bốn hình người, nhưng sao cậu biết đây là người một nhà? Còn cả giới tính nữa?
Thần kỳ hơn là còn có thể nhìn ra chị gái em gái?
Anh ta không đứng dậy mà tiếp tục nằm úp sấp, giơ ngón cái lên cho Hoắc Thiệu Hằng, tỏ vẻ tán thưởng.
Vậy sao cậu nhìn ra được đâu là chị gái?
Trần Liệt lại hỏi, nhìn tới nhìn lui hai người nho nhỏ.
Thấp hơn ba mẹ nhưng lại cao hơn người nhỏ nhất một chút, tóc dài hơn, cho nên là chị gái.
Sau đó...
Hoắc Thiệu Hằng không nói được nữa, anh dừng lại.
Sau đó thì sao?
Trần Liệt vội vàng hỏi.
Cô bé khóc một lúc thì không thở nổi, cuối cùng cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Cô bé cầm lấy cây bút chì hằng ngày viết chữ, vẽ lại mấy bức tranh trên sàn nhà này.
Cuối cùng...
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, giọng vốn trầm thấp lại càng như trống chiều chuông sớm:
Cô bé còn nhớ bò lại giường, chỉn chu lại bản thân.
Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi:
Sau đó, ở trong tàu ngầm, chị cho cô bé uống một cốc nước.
Sau khi uống xong, cô bé ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại thì cửa đã khóa rồi, chị không ở đây, ba mẹ cũng không có.
Cô bé ôm gối nấp trong góc tường rồi khóc.
Chị tới an ủi cô bé.
Dẫn cô bé lên chiếc thuyền chuối tiêu... chính là cái tàu ngầm nhỏ này...
Dưới cái nhìn của anh ta, bốn người này hoàn toàn không có gì khác biệt.
Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên vang lên qua máy bộ đàm, giống như đang giải thích cho phim phóng sự, không mang theo bất cứ sắc thái cảm xúc nào:
Cậu nhìn kỹ đi, bốn người này cao thấp mập gầy không giống nhau, hai người cao hơn một chút là ba và mẹ, hơn nữa trên mặt ba viết chữ D, mặt mẹ viết chữ M.
Trần Liệt nhếch môi, nằm thẳng dưới đất mới nhìn rõ được ấy chữ cái xiên xẹo viết cạnh hai người này.
Hoắc Thiệu Hằng đi tới bên cạnh anh ta, đứng cạnh bên bức vẽ.
Nếu không phải từ đầu đến chân đang mặc đồ phòng hộ hóa chất, Trần Liệt rất muốn dụi mắt.
Anh ta cảm thấy chắc chắn thị lực của mình giảm đi rồi, nhìn hai người que nhỏ xíu kia đến mức mắt thành gà chọi.
Theo lời Hoắc Thiệu Hằng giải thích, Trần Liệt nhìn lại một lần nữa mới thoáng hiểu ra:
Cái này... cạnh đầu người que bé nhất có cái gì hơi nhỏ một chút... là cái gì?
Là nước mắt.
Hoắc Thiệu Hằng nhẹ giọng nói:
Cô bé khóc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.