Chương 2611: Bí mật bị thời gian vùi lấp (12)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 880 chữ
- 2022-02-22 03:24:53
Trần Liệt bò dậy khỏi sàn nhà.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ phía sau bức vẽ:
Sau đó cô bé đi ngủ. Cậu có thể thấy chưa? Nằm dưới đ8ất rồi.
Thật ra trong mắt Trần Liệt, người que nhỏ này đứng, quỳ hay nằm vốn không khác gì nhau.
Trên boong thuyền rồi.
Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi đó thì nhìn thấy bóng lưng có phần cô đơn của Trần Liệt.
Anh yên lặng bước tới ngồi xuống bên cạnh anh ta, châm điếu thuốc.
Trở lại boong thuyền, Trần Liệt cởi bộ đồ bảo hộ ra, cầm một chai bia, ngồi trên ghế nhựa, uống rượu ùng ục trước vùng biển Caribe.
Hoắc Thiệu Hằng quay lại khoang thuyền đổi sang thường phục, anh giao camera và hệ thống theo dõi cho Triệu Lương Trạch, bảo anh ta chuyển nội dung bên trong lưu trữ sang máy tính.
Thiệu Hằng hỏi thử:
Trần Liệt đâu rồi?
Sau đó người que nhỏ ngồi dưới đất, đưa tay ôm cổ mình, miệng mở to.
Tất cả đề5u rất nguệch ngoạc, có thể thấy cô bé không có thiên phú hội họa gì, điểm này thực sự giống Cố Niệm Chi như đúc.
Nhưng với tình hình lúc đó, nghĩ đến chuyện cô bé sắp chết còn gắng gượng lưu lại mấy bức vẽ trên sàn tàu ngầm bằng cây bút chì không bao giờ phai màu khiến trong lòng người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trần Liệt đứng lên, lòng siết chặt, anh ta kéo cửa đi ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng thì không lập tức rời đi.
Anh nhớ tới cấu tạo chiếc tàu ngầm lớn của Cố Tường Văn, nghĩ tới kỹ thuật tuyệt vời của hệ thống hình chiếu tin tức cho nên mới nhìn quanh gian phòng của chiếc tàu ngầm nhỏ này một chút.
Hoắc Thiệu Hằng nhớ rõ vị trí đặt camera trong chiếc tàu ngầm lớn của Cố Tường Văn.
Anh xác định phương hướng rồi đi tới bên góc tường bên phải căn phòng, ở đó có một chiếc đèn đặt dưới đất như đóa hoa.
Hoắc Thiệu Hằng híp mắt quan sát một lúc, quả nhiên anh tìm được camera ở phía sau chiếc đèn dưới đất.
Nhưng anh ta vẫ3n ra vẻ như nhìn thấy, gật gật đầu.
Sau khi tỉnh lại bức vẽ khá phức tạp.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói tiếp:
Tôi phải9 nhìn một lúc mới hiểu được.
Có bức người que nhỏ quỳ trước cửa đập cửa, trên đỉnh đầu người que nhỏ có vẽ một khung tho6ại, bên trong viết
Daddy, Mommy
.
Nếu như Cố Tường Văn thương yêu con gái mình như vậy, yêu đến mức tạo cho cô bé một chiếc tàu ngầm đồ chơi thì không có lý nào không có các biện pháp an toàn gì cả chứ?
Bình thường nhà người ta chỉ cần hơi có điều kiện thì sẽ lắp camera theo dõi trong phòng trẻ con.
Ở đây có camera không?
Vừa nói, anh đưa túi đựng mẫu chứa tóc của bé gái cho Trần Liệt:
Xét nghiệm DNA đi, sau đó xác định quan hệ ba con với Cố Tường Văn.
Trần Liệt liếc mắt nhìn anh, anh ta biết Hoắc Thiệu Hằng nhớ tới tình huống của Hà Chi Sơ nên lo lắng chuyện của Cố Niệm Chi cũng vậy.
Hà Chi Sơ đã khó phân biệt thật giả rồi, đừng thêm Cố Niệm Chi như vậy nữa.
Trần Liệt không quay đầu lại nhưng liếc mắt cũng biết là Hoắc Thiệu Hằng.
Anh ta cầm chai bia uống thêm mấy ngụm, thì thào nói:
Bé gái kia, cậu cảm thấy là ai? Sao cô bé lại giống như Niệm Chi bảy năm trước vậy? Là em gái sinh đôi của cô ấy sao?
Hoắc Thiệu Hằng hút một hơi thuốc, ánh mắt sâu xa nhìn vùng biển phía trước, anh khẽ thở dài một hơi, gảy tàn thuốc rồi bình tĩnh nói:
Cậu phải chuẩn bị tâm lý.
Cẩn thận lấy máy ghi hình và hệ thống theo dõi ra, anh để vào balo trên lưng mình.
Sau đó anh đi tới bên chiếc giường công chúa màu hồng phấn, lẳng lặng nhìn cô bé đã chết bảy năm kia, anh khom lưng lấy chiếc chăn lông bên góc giường đắp lên cho cô bé, thuận tay nhặt mấy sợi tóc đen bên gối cô bé cho vào túi vật chứng trong suốt rồi mới rời khỏi tàu ngầm.
...
Anh ta nhếch môi:
Tôi à? Cậu nên tự chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh liếc nhìn anh ta.
Đừng giả vờ nữa.
Trần Liệt cười nhạo:
Đến bây giờ cậu cũng không chịu gọi tên cô bé kia, cậu đang sợ cái gì?
Thật sự Trần Liệt quá hiểu Hoắc Thiệu Hằng, biết mọi hành động của người này đều có thâm ý.
Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi đầu, bình tĩnh đáp:
Không có gì. Để xác nhận thân phận của cô bé trước, tôi cũng không biết nên gọi cô bé là gì.
Đương nhiên, gọi một cô bé xa lạ bằng tên của vợ mình, cho dù tâm lý của anh có mạnh mẽ đến đâu cũng cần thời gian để tiêu hóa.
Cho tới bây giờ anh vẫn không gọi được cái tên ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.